Tình cảm của Hạ Hán quả thực rất mãnh liệt và chuyên tâm. Khi Yêu Tử vừa đỗ xe trước tòa chung cư, tôi đã thấy cậu ấy. Cậu đang ngồi xổm trên bệ đá trước cổng, và ngay khi thấy xe dừng, ánh mắt cậu lập tức sáng lên. Cậu nhanh chóng tiến về phía chúng tôi. Yêu Tử vừa mở cốp, cậu đã thoăn thoắt kéo vali ra.
Chào hỏi xong, tôi hỏi:
"Sao em lại đến đây?"
Cậu cười, để lộ tám chiếc răng trắng đều, rạng rỡ:
"Em đoán hôm nay chị chuyển nhà, có thể sẽ cần người giúp. Lỡ có đồ nặng, em cũng tiện một tay."
Tôi khẽ nhíu mày. Thật ra tôi không thích người khác tự ý quyết định thay mình. Nhưng dù sao đó cũng là ý tốt, tôi nhanh chóng thả lỏng. Vậy mà chỉ trong tích tắc, cậu đã bắt được biểu cảm của tôi. Cậu trả lại vali, cười gượng:
"Nhưng xem ra đồ đạc cũng không nhiều. Chị có bạn đi cùng, chắc là bận lắm. Thôi, em về trước. Cần gì thì cứ gọi em nhé."
Cậu dừng lại, rồi bổ sung:
"Trước khi đến em có nhắn WeChat cho chị, chắc chị bận nên chưa xem."
"Em chỉ sợ chị cần giúp nên mới muốn qua xem một chút."
Cảm giác khó chịu vừa manh nha trong lòng tôi bỗng chuyển thành một chút áy náy. Vậy mà cậu lại chẳng hề tỏ ra gì, chỉ giơ điện thoại về phía tôi, vẫy vẫy:
"Em luôn sẵn sàng 24/7, có chuyện gì chị cứ gọi. Khi nào chị ổn rồi, em mời chị đi ăn."
Lúc lên nhà, Yêu Tử huých tay tôi, thì thầm:
"Cậu em này trông được phết đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi chỉ cười, không đáp. Yêu Tử ở lại giúp tôi dọn dẹp đến gần một giờ sáng. Cả hai tắm rửa xong, mặc đồ ngủ rồi nằm vật ra sofa, đầu kề đầu. Cô ấy hỏi tôi:
"Tiếp theo tính sao? Cậu thật sự thích cậu em kia à? Hay chỉ định dùng người ta để chữa lành?"
Tôi lơ đãng nhún vai, giọng nhẹ bẫng:
"Chưa nghĩ xa đến thế. Cứ thử tìm hiểu xem sao."
Yêu Tử bật cười. Một lúc sau, cô ấy trầm giọng xuống, chậm rãi nói:
"Đúng là… người được yêu thì luôn có đặc quyền kiêu hãnh.”
Tôi khựng lại. Câu nói ấy, sao mà đúng đến thế. Người được yêu thì luôn có quyền tự do, có quyền không bận tâm. Giống như Toàn Uyển đối với Trạch Mục. Giống như Trạch Mục đối với tôi.
Và giờ đây, là tôi… đối với Hạ Hán.
Nghĩ lại chuyện buổi chiều, hình ảnh Hạ Hán ngồi xổm chờ đợi trước khu chung cư khiến trong lòng tôi dấy lên một cảm giác áy náy mơ hồ. Hơn ai hết, tôi là người thấu hiểu cảm giác khi sự chân thành của mình bị phung phí và xem nhẹ. Bởi vậy, sau một hồi đắn đo, tôi mở điện thoại, gửi cho Hạ Hán một dòng tin:
“Chị xin lỗi vì chuyện lúc chiều.”
Cậu ấy gần như ngay lập tức gửi lại một biểu tượng mặt cười:
“Không sao đâu chị. Vốn dĩ chị đang bận, em đến đó chỉ làm phiền thêm. Thật ra, chính em cũng không thích những người không biết giữ khoảng cách.”
Dứt lời, có lẽ sợ tôi vẫn còn áy náy, cậu ấy liền khéo léo chuyển chủ đề, gửi cho tôi một bản tổng hợp. Đó là một danh sách nhà hàng do chính cậu tự tay thực hiện, bên cạnh còn ghi chú cẩn thận khoảng cách từ nhà và công ty tôi, phong cách ẩm thực, món ăn đặc trưng, và cả nhận xét cá nhân của cậu.
Cậu viết:
“Em không biết chị thích ăn gì, nên đã chọn một vài nhà hàng theo từng phong cách khác nhau. Chị có thể chọn luôn, hoặc nếu phân vân thì cứ đánh dấu lại, sau này chúng ta có thể đi thử từng nơi một.”
“Chị cứ chọn trước một chỗ mình muốn đến nhất nhé.”