Hôn Nhân 5 Năm, Kết Thúc!

Chương 11



 

Tôi lướt xem danh sách. Cậu ấy đã làm nó một cách vô cùng chi tiết, từ ẩm thực Nhật, Pháp, cho đến những lựa chọn hiếm có hơn như Nepal và Tây Ban Nha. Tám trường phái ẩm thực lớn của Trung Quốc cũng không thiếu món nào, trong đó các nhà hàng Tứ Xuyên xuất hiện nhiều nhất — có lẽ cậu ấy biết tôi thích ăn cay.

Mà tính từ lúc tôi thuận miệng nói câu “mời chị một bữa thật thịnh soạn” đến giờ, cũng chỉ mới trôi qua hơn một ngày. Rất có thể, ngay sau cuộc điện thoại tối qua, cậu ấy đã bắt tay vào chuẩn bị danh sách này.

Tôi vuốt ve màn hình điện thoại, trong lòng dâng lên một cảm xúc vô cùng phức tạp. Bởi nó làm tôi nhớ đến những gì mình đã trải qua cùng Trạch Mục. Những chuyện chỉ vì một câu nói của đối phương mà bỏ ra tâm tư, chuẩn bị chu đáo thế này — suốt những năm qua, dường như chỉ có tôi làm cho người khác. Đây là lần đầu tiên, có người vì muốn tôi vui lòng mà bỏ ra nhiều công sức tỉ mỉ đến vậy.

Không phải chưa từng có ai theo đuổi tôi. Ngay cả sau khi kết hôn với Trạch Mục, vẫn có những người bóng gió bày tỏ thiện cảm. Nhưng sự theo đuổi của họ luôn mang một mục đích rõ ràng. Chỉ cần tôi tỏ ra lạnh nhạt, đối phương sẽ lập tức lùi bước. Không ai muốn lãng phí công sức. Trong những mối quan hệ “mì ăn liền” của thời đại này, ai cũng sợ thua thiệt. Tình cảm, thời gian, tiền bạc bỏ ra đều phải nằm trong giới hạn có thể kiểm soát. Một khi không thấy hồi đáp, họ sẽ lập tức rút lui, nhanh chóng chuyển sang “mục tiêu” kế tiếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng Hạ Hán thì khác. Cậu ấy khiến tôi có cảm giác… như vừa tỉnh một cơn mộng dài. Thì ra, được người khác đối đãi bằng tất cả sự chân thành và nhiệt huyết mà mình từng trao đi, lại có cảm giác như thế này. Cậu ấy không sợ sự lạnh nhạt của tôi, cũng không bận tâm liệu những gì mình bỏ ra có được đáp lại hay không. Cậu ấy chỉ đơn thuần muốn dành cho tôi những điều tốt đẹp nhất. Giống hệt như tôi của ngày xưa.

Thật lòng mà nói, dù lúc quyết định chia tay Trạch Mục, tôi đã hành động rất dứt khoát, nhưng sâu trong tâm khảm vẫn còn vương lại chút không cam lòng. Tôi không hiểu. Ba năm yêu đương, năm năm kết tóc se duyên, tôi đã dốc cạn tâm huyết để vun vén cho cuộc hôn nhân này. Tôi không phải kiểu người phiền phức, không biết điều. Trạch Mục cũng đã hưởng thụ tất cả sự chăm sóc mà tôi dành cho anh. Sự cho đi của tôi chưa từng là gánh nặng. Cớ sao tấm chân tình ấy, sau tám năm dài đằng đẵng, vẫn không thể sưởi ấm nổi một trái tim băng giá?

Tôi đã từng hoài nghi chính bản thân mình, hoài nghi rằng cách yêu của tôi đã sai, rằng sự quan tâm của tôi chưa đủ tốt, chưa đúng cách. Rằng đó là lý do vì sao anh vẫn mãi nhung nhớ Toàn Uyển, còn tôi thì vĩnh viễn không thể chạm tới trái tim anh.

Thế nhưng, khi nhận được sự đối đãi này từ Hạ Hán, tôi chợt bừng tỉnh — vấn đề chưa bao giờ nằm ở tôi. Được một người mình không chán ghét, lại vô cùng chừng mực, tinh tế và dồn hết tâm tư để quan tâm mình, thực sự không phải là một điều tồi tệ. Tôi không thể lay động được Trạch Mục, không phải vì tôi chưa đủ tốt.

Nỗi dằn vặt đã đeo bám tôi suốt bao năm ròng, vào chính khoảnh khắc này, bỗng chốc được tháo gỡ. Ngay cả chút không cam lòng cuối cùng dành cho Trạch Mục, cũng theo đó mà tan thành mây khói. Thì ra, đôi khi chỉ cần một khoảnh khắc, ta có thể thật sự buông tay một người.