Tôi luôn giữ khoảng cách. Dù vậy, cậu ấy vẫn đều đặn gửi tin nhắn và quà tặng, bất kể tôi có hồi đáp hay không. Vì cậu chưa từng tỏ tình, nên tôi cũng không tiện thẳng thừng từ chối. Đã có lần, để cậu ấy sớm nản lòng, tôi còn nhờ Trạch Mục cùng đến dự tiệc công ty.
Sau bữa tiệc, trên đường ra bãi đỗ xe, Trạch Mục đột nhiên bật cười hỏi tôi:
"Cậu nhóc ngồi đối diện em, có phải thích em không? Ánh mắt nhìn anh như muốn xiên anh làm thịt nướng vậy."
Lúc đó, tôi đã nghĩ anh khó chịu. Một niềm vui le lói nhen nhóm trong lòng, chẳng lẽ anh đang ghen? Tôi vội vàng giải thích. Không ngờ anh chỉ cười, giọng nhẹ bẫng:
"Thì sao? Có người thích em không phải là chuyện tốt à? Lần sau đừng lôi anh ra làm bia đỡ đạn cho những chuyện thế này nữa. Phiền phức."
Tôi vẫn nhớ như in cảm giác của mình lúc đó. Như thể có một gáo nước lạnh buốt dội thẳng từ đỉnh đầu xuống, cái lạnh thấu tận tim gan. Chỉ có không quan tâm, chỉ có không yêu, người ta mới có thể thờ ơ đến thế.
Trước ngày quyết định không gia hạn, tôi nhận được một tin nhắn từ Hạ Hán. Cậu ấy nhắn, giọng điệu rất cẩn trọng:
"Lịch Tinh, chị và chồng sắp kỷ niệm 5 năm phải không ạ? Hai người có định gia hạn không?"
Tôi đã không trả lời ngay. Nhưng vào đúng ngày đưa ra quyết định cuối cùng, tôi đã nhắn lại. Tôi chỉ viết: "Không gia hạn nữa."
Phía bên kia khung chat, dòng chữ "đang nhập..." cứ hiện lên rồi lại biến mất. Hơn mười phút sau, cậu ấy đột ngột gọi điện. Tôi bắt máy. Giọng cậu trai trẻ ở đầu dây bên kia vừa ấp úng vừa hỗn loạn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Em… em thật sự rất vui. Lần trước gặp chồng chị, em đã nghĩ… anh ấy không xứng với chị."
"…Không, em không có ý hả hê đâu. Em chỉ là… em thấy buồn thay cho chị. Thật sự đấy. Chị xứng đáng với người tốt hơn."
"Xin lỗi. Bây giờ tâm trạng chị chắc tệ lắm đúng không? Lẽ ra em không nên làm phiền chị…"
"Em chỉ là… em không biết mình đang nói gì nữa… Chị có cần em đến bên cạnh không?"
Tôi lặng lẽ lắng nghe. Một năm trước, cậu ta còn là một chàng trai sắc sảo, có thể một mình đối đáp với đối tác suốt nửa giờ đồng hồ. Vậy mà bây giờ, lại vụng về lắp bắp đến thế. Không hiểu sao, tâm trạng tôi bỗng nhiên dịu lại. Tôi ngắt lời anh chàng đang lảm nhảm, nói:
"Dạo này chị hơi bận, có nhiều việc cần giải quyết."
Đầu dây bên kia im lặng một lát, giọng cậu ấy chùng xuống. Qua điện thoại, tôi gần như có thể hình dung ra hàng mi đang cụp xuống vì thất vọng của cậu. Tôi chần chừ một giây, rồi nói thêm:
"Nhưng nếu em thật sự muốn an ủi chị, thì đợi lúc nào chị rảnh, có thể mời chị một bữa thật thịnh soạn."
Phía bên kia như được hồi sinh, giọng điệu phấn khích đến độ nói lắp mấy lần "được, được, được".
Chỉ khi để tâm, chỉ khi thật sự yêu thích, người ta mới trở nên lúng túng và cẩn trọng đến vậy. Đó là một thứ tình cảm, mà tôi chưa từng được cảm nhận từ Trạch Mục. Khi cúp máy, khóe môi tôi vẫn còn vương một nụ cười nhạt.
Tôi chợt muốn thử một lần. Có thể vì cố chấp, cũng có thể chỉ là tò mò. Tôi muốn nếm trải cái cảm giác mà Trạch Mục đã dành cho Toàn Uyển — thứ tình cảm vừa dài lâu vừa chuyên chú. Thứ mà anh chưa bao giờ dành cho tôi. Tôi muốn thử cảm giác được ai đó yêu thương nồng nhiệt và toàn tâm toàn ý, nó sẽ ra sao.
Vì vậy, tôi đã buông tay Trạch Mục. Tôi muốn cho mình một lựa chọn mới.