Hôn Nhân 5 Năm, Kết Thúc!

Chương 12



 

Tôi nhìn vào cuộc trò chuyện với Hạ Hán. Nếu như trước đây, tôi chỉ muốn thử cảm giác được người khác yêu sâu đậm, thì giờ đây, tôi lại không muốn phụ tấm chân tình ấy. Ít nhất, trong mối quan hệ sau này, tôi sẽ đối đãi với cậu bằng một sự nghiêm túc tương xứng.

Có lẽ vì tôi im lặng quá lâu, Hạ Hán lại gửi thêm một tin nhắn:

“Nếu không có nhà hàng nào hợp khẩu vị cũng không sao đâu chị. Em có thể tìm thêm.”

Tôi gửi lại một biểu tượng mặt cười, rồi đáp:

“Không đâu. Đều rất tuyệt. Chị thích tất cả.”

Bên kia như trút được gánh nặng, lập tức nhắn lại:

“Vậy thì tốt quá rồi. Khi nào chị giải quyết xong mọi việc thì báo em, em sẽ sắp xếp.”

Tôi đáp: “Ừm.” Dừng một chút, tôi gõ thêm: “Đợi chị làm xong thủ tục đã.”

Đó là sự tôn trọng cuối cùng tôi dành cho Trạch Mục, và cũng là cho chính mình. Anh chàng dường như hiểu ý tôi, vì rất lâu sau đó cậu mới trả lời:

“Em đợi được.”

Lòng tôi bỗng nhiên trở nên bình yên đến lạ. Tựa như có một nguồn sức mạnh vô hình đang nâng đỡ, khiến tôi có đủ dũng khí để đối diện với tương lai mịt mờ phía trước. Giống như một câu nói tôi từng đọc được: "Được yêu thương chính là nguồn vốn mạnh mẽ nhất trên đời. Dù tay trắng cũng không sợ hãi."

Khi tâm đã an, người cũng không còn nghĩ ngợi nhiều. Tôi đi làm như bình thường, giấc ngủ cũng sâu hơn. Cho đến đêm ngày thứ năm sau khi chuyển về căn hộ mới, tôi nhận được cuộc gọi từ Trạch Mục.

Lúc đó đã hơn hai giờ sáng. Anh nói bằng một chất giọng lạnh buốt trong điện thoại:

“Cô vẫn còn đồ chưa dọn đi hết.”

Tôi đang ngủ say bị đánh thức, đầu óc vẫn còn mơ màng, theo phản xạ hỏi lại:

“Cái gì ạ?”

Giọng Trạch Mục ở đầu dây bên kia lại vô cùng tỉnh táo, anh nén sự mất kiên nhẫn, lặp lại một lần nữa:

“Tôi nói, cô còn đồ chưa mang đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc này tôi mới dần tỉnh lại, bật đèn ngủ, tựa người vào thành giường:

“Là thứ gì vậy?”

Giọng anh cứng ngắc, đầy vẻ mỉa mai:

“Cái gì cũng là đồ của cô. Tôi đã nói từ năm ngày trước, dọn cho sạch sẽ. Cô cố tình làm vậy đúng không?”

Trạch Mục cười khẩy:

“Không phải là cố tình để lại làm cái cớ, sau này tiện đường quay về đấy chứ?”

Tôi nhất thời không hiểu, hơi bối rối: “Cái gì cơ?”

Anh tiếp tục cười lạnh:

"Cô nghĩ mình ấm ức lắm sao, Lịch Tinh? Bây giờ dùng chiêu ‘lùi để tiến’, giả vờ không gia hạn để uy h.i.ế.p tôi à? Cô nghĩ dọa được tôi chắc?” Giọng anh tràn ngập sự khinh miệt: “Cô dùng sai cách rồi. Tôi không ăn chiêu này đâu. Không gia hạn thì thôi, cô tưởng mình là ai mà tôi phải quan tâm?”

“Nếu không muốn quay về tự mình hủy đơn, thì cút luôn đi, đừng bao giờ trở lại nữa.”

Đầu óc con người vào lúc nửa đêm thường có phần trì trệ. Tôi phải mất một lúc mới hiểu ra, thì ra Trạch Mục cho rằng tôi dùng việc không gia hạn để gây áp lực với anh.

Khi người ta cạn lời đến cùng cực, họ sẽ bật cười. Tôi khẽ cong môi, cắt ngang lời anh:

“Anh cứ vứt đi là được.”

Đầu dây bên kia im bặt. Có lẽ anh không nghe rõ, tôi kiên nhẫn lặp lại:

“Anh cứ vứt chúng đi. Sau này nếu còn thấy món gì của tôi, anh cứ việc vứt đi. Không cần gọi cho tôi nữa.”

Rất lâu sau, anh mới lạnh lùng đáp:

“Cô muốn vứt thì tự về mà vứt. Lỡ tôi vứt đi rồi, cô lại có cớ để tiếp cận tôi.”

Đó cũng là một nỗi lo hợp lý. Tôi thở ra, hỏi:

“Vậy ngày mai mấy giờ anh rảnh? Chúng ta gặp nhau một lần, bàn giao cho xong.”