Giọng anh lạnh như băng:
“Trước 5 giờ chiều tôi đều có mặt.” Rồi anh như cố tình nhấn mạnh: “Sau 5 giờ tôi có hẹn ăn tối rồi. Cô muốn lấy đồ thì đến sớm đi. Trễ thì tôi vứt hết.”
Tôi đáp gọn một tiếng “ừm”. Bên kia dừng lại vài giây rồi mới dập máy.
Ngày hôm sau, tôi đến khá đúng giờ, khoảng một giờ chiều. Không quá sớm để làm phiền giấc ngủ của anh, cũng không quá trễ để ảnh hưởng đến bữa tối quan trọng của anh. Anh ra mở cửa với vẻ mặt lạnh tanh, tựa người vào tường, khoanh tay cười khinh:
“Sao thế? Mới sáu ngày đã quên mật mã cửa rồi à?”
Tôi nhìn anh, và có đôi chút bất ngờ. Trạng thái của Trạch Mục không hề giống những gì anh thể hiện. Quầng thâm dưới mắt rất rõ, sắc mặt tái nhợt, trông vô cùng mệt mỏi. Có lẽ là do tiệc tùng quá độ với bạn bè mấy hôm nay.
Tôi không đôi co, chỉ thản nhiên đề nghị:
“Tốt nhất anh nên đổi mật khẩu đi. Lỡ sau này có chuyện gì, lại đổ cho tôi.” Dừng một chút, tôi hỏi: “Tôi quên thứ gì ở đây vậy?”
Anh xoay người đi vào trong: “Tự mình tìm đi. Không lẽ còn muốn tôi dọn giúp à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi không còn cách nào khác, đành cởi giày, đi chân trần vào nhà, vì dép của tôi đã không còn ở đây nữa. Tôi tìm khắp phòng ngủ, phòng tắm, phòng khách, nhưng không thấy bất cứ thứ gì thuộc về mình. Cuối cùng, tôi đứng giữa phòng khách, nhìn về phía anh:
“Em không tìm thấy. Trạch Mục, rốt cuộc là món gì?”
Anh cúi đầu, có vẻ hơi ngẩn người, lặng lẽ nhìn xuống sàn. Tôi nhìn theo ánh mắt anh, và nhận ra… anh đang nhìn đôi chân trần của tôi.
Bị tôi phát hiện, anh lập tức dời mắt đi, rồi không nói một lời, đứng dậy đi vào phòng ngủ, lấy ra một con gấu bông. Tôi lặng người đi. Con gấu đó là do Trạch Mục mua cho tôi. Hồi mới cưới, tôi hay có thói quen ngủ vô thức bám lấy anh như một con gấu koala. Trạch Mục đã đẩy tôi ra không biết bao nhiêu lần nhưng tôi vẫn không sửa được. Sau đó, anh mua con gấu này về, đặt ở giữa giường. Dần dần, tôi cũng bỏ được thói quen đó.
Tôi sững người, đưa tay định nhận lấy con gấu. Nhưng Trạch Mục không buông. Tôi kéo nhẹ thêm một chút, anh cúi đầu, đột ngột hỏi:
“Em đang giận anh vì trước đây đã không đối xử tốt với em, phải không?”
Tôi ngẩng lên nhìn anh. Anh không nhìn tôi, chỉ cúi đầu siết chặt con gấu. Giọng nói không còn vẻ lạnh lùng, cứng nhắc như đêm qua, mà dường như đã mệt mỏi lắm rồi. Anh thở dài một hơi:
“Đừng làm loạn nữa, Lịch Tinh. Anh thừa nhận… trước đây anh đã không tốt với em. Anh mệt rồi. Anh không còn sức lực, cũng không muốn thay đổi cuộc sống hiện tại. Anh thỏa hiệp rồi. Quay về đi. Em muốn gì, anh đều đồng ý. Chỉ cần chúng ta quay lại như trước đây là được.”
Tôi không hiểu sao, đột nhiên lại rất muốn cười. Anh ta dùng con gấu bông này làm cái cớ để gọi tôi quay lại, rồi mệt mỏi thốt ra những lời mềm mỏng kia, tất cả cũng chỉ vì anh ta không muốn trật tự cuộc sống của mình bị xáo trộn.
Trạch Mục — người luôn ở thế thượng phong — lần đầu tiên chịu hạ mình, cũng chỉ để bảo vệ cái gọi là "sự ổn định" của anh ta. Một căn nhà luôn sạch sẽ. Một bữa cơm luôn thịnh soạn. Một chiếc giường luôn ấm áp. Một người vợ luôn dịu dàng. Một tủ quần áo không bao giờ có một chiếc áo sơ mi bị nhăn. Một người vợ khiến ai cũng phải ngưỡng mộ. Đó là "sự ổn định" mà anh ta muốn. Anh ta chưa bao giờ hiểu, đằng sau sự ổn định đó, tôi đã phải đánh đổi những gì.