Cô ấy sống rất tốt. Trong mọi bức ảnh, cô ấy đều nở một nụ cười tự tin và rạng rỡ. Toàn thân cô toát ra một khí chất điềm tĩnh, thứ chỉ có thể được tôi luyện bởi tri thức và một mục tiêu sống rõ ràng. Cô ấy trông thật sự hạnh phúc.
Và mỗi một bài đăng của cô, Trạch Mục chưa bao giờ bỏ lỡ một lượt "thích". Tựa như anh — cũng đang âm thầm chờ đợi từng động tĩnh nhỏ nhoi của cô — giống hệt như tôi của nhiều năm về trước đã từng chờ đợi anh.
Có một lần vào sinh nhật Trạch Mục, tôi đã kỳ công chuẩn bị cho anh một bữa tiệc bất ngờ. Sau bữa tiệc, anh uống say, và rồi ngồi ngay trước mặt tôi, gọi điện cho Toàn Uyển. Tôi nghe thấy giọng người phụ nữ ở đầu dây bên kia, vô cùng bình thản. Cô ấy kiên nhẫn nghe hết những lời tâm sự và nỗi nhung nhớ của anh, rồi chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu:
"Chúc mừng sinh nhật."
Sau đó, cô dừng một nhịp, rồi nói tiếp:
"Trạch Mục, đừng gọi cho tôi nữa. Hãy học cách trân trọng người đang ở bên cạnh anh đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cuộc gọi kết thúc, Trạch Mục ôm khư khư chiếc điện thoại đã tắt ngấm, lảo đảo ngã vật ra sofa. Khi đó, tôi chỉ đứng cách anh ba bước chân, lặng lẽ chứng kiến tất cả. Tôi cũng không còn nhớ nổi mình đã nghĩ gì trong khoảnh khắc ấy.
Tôi ghen tỵ với Toàn Uyển. Cô ấy điềm tĩnh, có học thức, có mục tiêu rõ ràng, và biết rõ bản thân mình muốn gì. Có lẽ, nếu tôi là đàn ông, tôi cũng sẽ yêu một người phụ nữ như cô ấy.
Nhưng tiếc thay, tôi là Lịch Tinh. Tôi sinh ra đã là một người bình thường. Biến cố duy nhất trong đời có thể được xem là "cao trào của nữ chính" có lẽ là việc bị cha mẹ ruột bỏ rơi từ khi còn đỏ hỏn. May mắn thay, tôi được một cặp vợ chồng khiếm thính nhân hậu nhận nuôi. Dù cuộc sống nghèo khó, họ đã dành cho tôi tất cả tình yêu thương. Tôi không có những ước mơ vĩ đại, không hoài bão cống hiến cả đời cho một sự nghiệp lớn lao vì nhân loại. Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời bình dị. Tìm một công việc ổn định, kiếm thật nhiều tiền để phụng dưỡng cha mẹ nuôi. Rồi cưới một người chồng tốt, sinh những đứa con ngoan, và sống an yên đến già.
Vậy thì... rốt cuộc khoảnh khắc nào đã khiến tôi không thể chịu đựng được nữa? Khoảnh khắc nào đã khiến tôi muốn buông bỏ tất cả?
Có lẽ, đó chính là cái đêm mà Trạch Mục gọi cho Toàn Uyển, hỏi cô có định gia hạn hôn nhân với chồng mình không. Khi tôi đứng nép mình trong góc tối, nhìn bóng lưng cô độc của anh trên sofa, một ký ức rất nhỏ từ rất lâu về trước đột nhiên ùa về.
Hình như đó là lúc tôi và Trạch Mục mới cưới không lâu. Gia đình anh vừa mua cho anh căn nhà rộng lớn này. Trạch Mục khi ấy rất bận rộn, nên gần như toàn bộ việc trang hoàng, sửa sang nhà cửa đều do một tay tôi quán xuyến.
Tôi một mình tìm đội thi công, một mình đấu trí với những người thợ. Một mình lân la khắp các cửa hàng nội thất, tự tay chọn lựa từng món đồ. So sánh giá cả, cùng nhà thiết kế chỉnh sửa từng chi tiết nhỏ nhất. Khi ấy tôi không hề thấy mệt. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ giản đơn: cuối cùng thì, mình cũng đã có một nơi để gọi là "nhà". Chỉ có trời mới biết, tôi đã khao khát một mái ấm của riêng mình đến nhường nào.
Từ lúc sửa sang cho đến khi chính thức dọn vào, gần như mọi việc đều do tôi tự làm. Ngày chuyển nhà cuối cùng, Trạch Mục cũng có mặt. Anh cẩn thận ôm mấy thùng giấy carton vào phòng như thể chúng là báu vật.