Hôn Nhân 5 Năm, Kết Thúc!

Chương 8



 

Sau đó, trong lúc tôi đang sắp xếp đồ đạc, tôi đã vô tình làm rơi vỡ một cặp ly sứ.

Đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy Trạch Mục nổi giận.

Thật ra lúc đó, tôi cũng không may bị ngã từ trên ghế xuống, cánh tay trái trẹo đi một góc kỳ lạ, cảm giác như đã gãy rồi. Nhưng dưới ánh đèn pha lê rực rỡ, ánh mắt Trạch Mục dán chặt vào những mảnh vỡ trên sàn nhà khiến tôi gần như quên đi cơn đau của chính mình.

Mắt anh đỏ ngầu, anh gầm lên giận dữ:

"Em bị làm sao vậy hả? Đây là cặp ly anh và Toàn Uyển tự tay làm ở Đào Khê Xuyên năm 16 tuổi! Bây giờ em làm hỏng nó rồi! Em điên rồi sao? Ai cho em động vào đồ của anh!"

Mặt tôi tái đi, cơ thể mềm nhũn đổ sụp xuống sàn, chỉ có thể theo phản xạ mà thều thào hai tiếng xin lỗi. Anh giận đến mức hai mắt long lên sòng sọc, và tôi tin chắc rằng, nếu tôi không phải là phụ nữ, cơn đau đớn và phẫn nộ tột cùng ấy đã biến thành một cú đ.ấ.m giáng thẳng vào mặt tôi rồi.

Anh trừng mắt nhìn tôi rất lâu, sau đó mới nghiến răng, cẩn thận nhặt nhạnh từng mảnh vỡ.

Đợi anh rời đi, cơn đau từ cánh tay gãy mới thật sự truyền thẳng lên não. Mồ hôi tôi vã ra như tắm. Tôi gắng gượng gọi xe đến bệnh viện. Sau khi trở về, chỉ vì hai chiếc ly đó, tôi đã phải cúi đầu xin lỗi anh suốt nhiều tháng trời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau sự việc đó, anh thu dọn toàn bộ đồ đạc cá nhân của mình vào thư phòng. Thậm chí còn lắp cả khóa mật mã trên cánh cửa — một dãy số mà tôi không bao giờ được biết. Ngày lắp khóa xong, anh lạnh lùng nói với tôi: "Từ nay về sau, đừng tùy tiện động vào đồ của anh nữa."

Tôi đã ngỡ mình quên đi chuyện đó rồi. Có lẽ vì tổn thương quá lớn, não bộ đã tự động kích hoạt cơ chế bảo vệ, buộc tôi phải chôn vùi ký ức ấy vào một vùng lãng quên. Nhưng không hiểu sao, đêm nay, nó lại hiện về rõ mồn một. Tôi nhớ lại cảm giác trong lồng n.g.ự.c mình khi Trạch Mục nói câu đó. Giống như có một mảnh nào đó bên trong bị rút đi, để lại một khoảng trống hoác.

Tôi biết, dù bao nhiêu năm nữa trôi qua, tôi cũng không bao giờ có thể lấp đầy được khoảng trống đó.

Khi đứng trong góc tối nhìn Trạch Mục gọi cho Toàn Uyển, rồi lại nhìn ổ khóa mật mã trên cánh cửa thư phòng, cảm giác mệt mỏi và tủi thân bị dồn nén suốt năm năm hôn nhân bỗng dâng lên thành từng đợt, như một cơn thủy triều không thể ngăn lại.

Tôi mệt rồi. Nơi này chưa bao giờ là nhà của tôi. Bởi vì cả Trạch Mục và ngôi nhà này, vĩnh viễn đều sẽ có một góc khuất mà tôi không bao giờ được phép chạm tới. So với một nơi để trở về, tôi càng giống một sinh vật ký sinh, sớm muộn gì cũng sẽ phải rời đi.

Chính khoảnh khắc đó, tôi đã thay đổi quyết định. Tôi không muốn gia hạn hôn nhân với Trạch Mục nữa.

Nhưng giờ đây, đối diện với ánh mắt lo lắng của Yêu Tử, tôi lại không biết phải giải thích thế nào. Tôi nghĩ rất lâu, rồi mới mở lời:

"Tớ gặp một người rồi."

Chuyện này, Trạch Mục cũng biết. Một năm trước, công ty tôi có một thực tập sinh mới, là con trai của một cổ đông lớn. Tôi được giao nhiệm vụ hướng dẫn cậu ấy. Cậu ấy giống như một vầng dương nhỏ nhiệt thành, đã kiên trì theo đuổi tôi suốt cả năm trời. Kỳ thực, cậu ấy chưa từng đi quá giới hạn. Chỉ là tuổi trẻ không biết che giấu tâm tư, cứ ngỡ mình giấu giếm rất giỏi, nhưng thực ra ai nhìn vào cũng thấy rõ mồn một.