Hồng Liên

Chương 13



Trước khi lên đường, đại ca đã xin nghỉ phép để tiễn ta.

Ta nhìn huynh ấy và Hồng Liên nhét từng túi lớn nhỏ vào xe ngựa, bỗng nhiên có chút muốn khóc.

Hồng Liên cười vỗ vỗ cánh tay ta, nói: "Nhị lang hai năm nữa sẽ thành thân rồi, là chàng trai lớn rồi, đừng khóc nữa".

Đại chất nhi nói: "Nhị thúc, phụ thân nói rồi, chuyến này thúc chỉ đi ba tháng, sang xuân năm sau là có thể về rồi!"

Tiểu chất nhi còn nghịch ngợm, thấy ta khóc, liền dùng bàn tay mũm mĩm của nó khoa tay múa chân trên mặt: "Xấu hổ xấu hổ! Xấu hổ xấu hổ!"

Khi xe ngựa dần đi xa, ta thò đầu ra khỏi xe ngựa, nhìn bọn họ đứng ở cổng không ngừng vẫy tay về phía ta, lại cảm thấy gió lạnh chẳng lạnh chút nào.

Ta nghĩ, phụ thân, mẫu thân không còn nữa, nhưng đại ca còn đó, Hồng Liên còn đó, hai chất nhi cũng còn đó, nên mới không lạnh chăng.

---

Lần thứ hai xuống Giang Nam, là năm thứ hai ta thành thân với Minh Châu.

Lúc này trên thái dương của Hồng Liên đã có thêm vài sợi tóc bạc.

Nhưng tẩu ấy vẫn như mọi năm, sợ ta ở vùng đất trù phú tôm cá mà đói bụng, liền nhét đầy túi lớn túi nhỏ đồ đạc lên xe ngựa.

Ngoài ra, tẩu ấy còn nhét phong bao đỏ đã chuẩn bị sẵn vào tay áo ta.

Ta dở khóc dở cười: "Tẩu tẩu à, ta đã thành thân rồi, không còn là trẻ con nữa đâu."

"Phải mà, phải mà." Hồng Liên cười tủm tỉm nói: "Mẫu thân ta nói rồi, đi xa nhà phải cầm theo, để lấy may mắn."

Minh Châu vừa mới lộ bụng bầu cũng cười tủm tỉm nói: "Phu quân, chàng cứ nghe lời tẩu tẩu là được."

Nương tử đã lên tiếng, ta không có lý do gì để không nghe.

Nàng từ ngày đầu tiên gả cho ta, vẫn luôn ở cùng ta tại phủ An Viễn Hầu, chưa từng về phủ Công chúa ở lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hơn một năm nay, bất kể ta có ở nhà hay không, nàng đều cùng Hồng Liên lo toan việc nhà này.

Thấy gia đình sắp có thêm một đứa bé, bất kể là ta, hay Hồng Liên, hay đại ca, đều tràn đầy mong đợi.

Ta lần lượt từ biệt bọn họ, lưu luyến xuống Giang Nam.

Khi trở về, vừa kịp lúc Minh Châu chuyển dạ.

Ngày hôm đó, ta, người đã tra xét vô số quan tham, trong tay có hơn trăm mạng người, vậy mà lại đứng trước phòng sinh chân lại mềm nhũn.

Khoảnh khắc đó, ta bỗng nhiên hiểu được vì sao khi Hồng Liên sinh đại chất nhi, đại ca lại đứng không vững.

So với sự hoảng loạn của ta, Hồng Liên lại bình tĩnh hơn mẫu thân năm xưa vài phần.

Tẩu ấy sai nha đầu đi đun nước nóng, lại gọi mấy vị đại phu đợi bên ngoài, bà đỡ cũng đã sớm vào trong giúp đỡ.

Ngay cả tã lót cho em bé, tẩu ấy cũng đã chuẩn bị từ sớm.

Đứa bé vừa chào đời, tẩu ấy đã bế ra cho ta xem: "Nhị lang, đệ mau đến đây, đệ bây giờ cũng là phụ thân rồi!"

Ta run rẩy đón đứa bé từ tay tẩu ấy, thấy mày mắt của thằng bé đều giống Minh Châu, trái tim ta lập tức mềm nhũn như nước.

Hồng Liên thấy ta không rời mắt được, liền cười: "Sau này nhà chúng ta sẽ càng náo nhiệt hơn."

Mỗi bước mỗi xa

Đúng vậy!

Kể từ năm tẩu ấy về làm dâu, Hầu phủ của bọn ta đã rất náo nhiệt.

Đến nay đã hai mươi năm rồi, phụ thân, mẫu thân tuy không còn, nhưng trong nhà vẫn náo nhiệt như xưa.

Ta cảm thấy phụ thân nói đúng, gia đình bọn ta có Hồng Liên làm chủ mẫu, thật sự là có phúc lớn.

Vài ngày sau, ta đem suy nghĩ trong lòng nói với đại ca.

Đại ca nhìn về phía Hồng Liên đang cho gà ăn, trong mắt tràn đầy dịu dàng: "Phải đó, có thể có được nàng ấy làm nương tử của ta, Tống Yến ta quả là có phúc ba đời."