Ta từ nhỏ thân thể yếu ớt, hoàn toàn dựa vào thuốc của đại phu để duy trì mạng sống.
Phủ An Viễn Hầu tuy là dòng dõi cao quý, nhưng các thiên kim tiểu thư trong kinh thành đều không muốn gả cho con ma ốm là ta đây.
Vốn dĩ ta nghĩ mình sẽ c.h.ế.t vì bệnh, nhưng mẫu thân lại tìm cho ta một mối hôn sự.
Ngày đính hôn hôm ấy, bà khóc đến đỏ cả hai mắt: "A Yến, đều là lỗi của mẫu thân đối với con. Nếu mẫu thân của con không phải là ta, có lẽ đã được như những công tử khác, khỏe mạnh kiện khang rồi."
Ta biết, bà vẫn luôn đổ lỗi cho bản thân về việc thân thể ta yếu ớt.
Ngay cả việc các tiểu thư nhà khác không coi trọng ta, bà cũng tự trách.
Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ như vậy.
Ta an ủi bà, bà kìm nén cảm xúc, rồi mới nói với ta: "Cô nương này xuất thân thấp kém, là nữ nhi của một hộ nông dân thôn quê. Nhưng bát tự của nàng ấy cực tốt, ta và phụ thân con đã hỏi phương trượng trụ trì của Đại Quốc Tự, ông ấy cũng nói mối hôn sự này rất tốt, chỉ là..."
Mỗi bước mỗi xa
Mẫu thân nói đến đây thì dừng lại.
Ta biết lời bà không nói ra khỏi miệng sau đó là gì.
Dù sao, Thế tử của phủ An Viễn Hầu đính hôn với một cô nương ngốc làm tức phụ, chuyện lớn như vậy, kinh thành trên dưới đã truyền khắp cả rồi.
Ta cười nói: "Mẫu thân, nàng ấy đã không chê con, con cũng sẽ không chê nàng ấy."
Ta thật sự không chê Hồng Liên.
Nói chính xác hơn, nàng không chê ta, ta đã cảm thấy rất mãn nguyện.
Dù đã trôi qua nhiều năm, nhưng ta vẫn nhớ rõ đêm tân hôn đó.
Lúc đó ta nghĩ, dù sao thì thân thể này của ta cũng không chống đỡ được mấy năm nữa.
Hơn nữa, nàng lại gả cho ta, dù thế nào đi nữa, ta cũng nên để lại cho nàng một đứa con.
Có con rồi, nàng ở trong Hầu phủ rộng lớn này cũng coi như có một niềm hy vọng.
Nhưng điều khiến ta bất ngờ là, nàng đã từ chối ta.
Vốn dĩ ta nghĩ nàng chê ta, ai ngờ nàng vừa mở miệng đã nói: "Mẫu thân ta nói rồi, thân thể chàng phải dưỡng cho cẩn thận, đợi dưỡng tốt rồi, chúng ta sẽ có con".
Khi nàng nói những lời này, trông rất nghiêm túc.
Ta nhìn nàng chăm chú, một lúc lâu sau mới hỏi: "Vậy nàng sẽ nuôi ta như thế nào?"
Vừa nói đến điều này, hai mắt nàng liền sáng rực: "Ta biết trồng rau, biết nuôi gà con vịt con! Mẫu thân ta nói rồi, canh gà mái hầm là bổ dưỡng nhất, ngày mai ta sẽ bắt gà con đi!”
“Sau này gà con lớn rồi, đều cho chàng ăn!"
Nói xong, nàng lại bổ sung thêm một câu: "Trứng gà mái đẻ cũng cho chàng ăn!"
Đêm đó, nàng nói với ta rất nhiều chuyện.
Ví dụ như gà con nuôi thế nào, đất cày thế nào, rau trồng thế nào, gà hầm thế nào mới ngon.
Nàng nói chuyện rất cởi mở, không hề ngốc chút nào.
Hồng Liên đối với ta thực sự rất tốt.
Tốt đến mức ta cảm thấy tựa như mình đang mơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Có món gì ngon, nàng đều nhớ đến ta đầu tiên.
Đi dự tiệc ở bên ngoài về, nàng cũng sẽ kể cho ta nghe những người đã gặp, những chuyện đã xảy ra.
Đôi khi xới đất lên tìm được vài con sâu béo, nàng cũng hớn hở chia sẻ với ta.
Dần dần, ta cảm thấy mình không thể rời xa nàng được nữa.
Trước khi thành thân với nàng, ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết.
Nhưng giờ đây, ta không muốn c.h.ế.t nữa.
Không, nói chính xác hơn, ta không nỡ chết.
Trong lòng Hồng Liên chỉ có ta, làm sao ta có thể bỏ rơi nàng?
Ta phải sống.
Thế là ta đã đến Giang Nam chữa bệnh.
Lần đó, là lần đầu tiên ta và Hồng Liên xa cách sau khi thành thân.
Cũng là lần đầu tiên nàng cứu mạng ta.
---
Không lâu sau khi từ Giang Nam trở về, ta bị nhiễm dịch bệnh.
Hồng Liên bụng mang dạ chửa, không kể ngày đêm chăm sóc ta.
Lúc đó ta đã không chống đỡ nổi nữa, lại sợ nàng mệt mỏi, nên có chút nản lòng, không chịu uống thuốc, nhưng nàng lại nổi giận với ta: "Chàng không nghe lời! Đáng đánh!"
Đây là lần đầu tiên nàng nổi giận với ta.
Đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ.
Ta nhìn bụng nàng, do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng bưng bát thuốc lên.
Liên tục mấy ngày, ta đều ngoan ngoãn uống thuốc, dù uống vào liền nôn ra, nhưng cũng không dám không uống.
Nhưng Hồng Liên vẫn không chịu để ý đến ta.
Tuy nhiên, những bát thuốc cần sắc, nàng không thiếu một bát nào.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nàng cũng tiều tụy đi không ít.
Đôi khi nửa đêm tỉnh dậy nhìn nàng lau mồ hôi, sắc thuốc cho ta, ta lại sợ hãi.
Không phải sợ nàng mệt mỏi, ta sợ mình không qua khỏi kiếp nạn này.
Nếu ta chết, một mình nàng sẽ sống thế nào đây?
Thế là ta nghiến răng, thuốc dù khó uống đến mấy cũng uống từng bát từng bát một.
Hồng Liên cũng cùng ta từng ngày từng ngày cầm cự.
Chờ khi thái y đến lần nữa, ta đã giữ được một hơi này.
Hy vọng sống không lớn lắm, nhưng ít nhất không đến mức c.h.ế.t ngay lập tức.