Báo đáp ân tình còn chưa kịp nhắc đến, vậy mà phụ thân ta đã c.h.ế.t trước.
Chỉ là, nỗi sợ hãi của bọn họ cũng không kéo dài quá lâu.
Bởi vì mẫu thân ta, vừa nhìn thấy hai người kia, đã như thấy hài tử ruột thịt, trong lòng tràn đầy mãn nguyện.
Trước mặt mọi người, bà long trọng hứa hẹn, dù phu quân đã qua đời, nhưng ân tình với hai nhà Phí, Giang, Tống gia tuyệt đối không quên.
Nếu không phải t.h.i t.h.ể bị cháy đen của phụ thân vẫn còn đặt trong linh đường, e rằng bà đã lập tức đẩy ta cùng tiểu muội xuất giá.
Hai người kia có được lời hứa từ bà, trước linh cữu gào khóc đến vô cùng thê lương.
Ta nhìn sang tiểu muội đang quỳ bên cạnh.
Nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Văn Tuyên, ngón tay siết chặt đến phát run.
Trong mắt nàng, là hận ý ngập trời.
“Ta nhẹ nhàng kéo tay nàng ra, vuốt phẳng những nếp nhăn trong lòng bàn tay.
Tang lễ của phụ thân được tổ chức long trọng vô cùng.
Nhân lúc khách khứa tề tựu đông đủ, ta sai Lý quản sự mời tất cả các thương nhân có giao tình sâu với Tống gia đến một chỗ.
Phụ thân vừa mất, trong mắt bọn họ, Tống gia chẳng khác nào miếng thịt béo bở.
Nếu ta không sớm ra tay, chẳng bao lâu, Tống gia ắt bị chia cắt, bị cắn nuốt đến tận xương tủy.
Tại tửu lâu của Tống gia, ta ngồi ở vị trí chủ tọa.
Dưới bàn, hơn mười vị thương nhân, mỗi người mang một sắc mặt khác nhau.
Một người cất giọng:
“Tống tiểu thư, không biết hôm nay mời chúng ta đến đây là có ý gì?”
Người lên tiếng là Vương chưởng quỹ, ngồi bên tay trái ta.
Hắn vốn là hoàng thương, nhiều năm nay cùng phụ thân ta bất hòa.
Thấy mọi người đã đến đông đủ, ta lấy khăn tay chấm khóe mắt, lộ ra dáng vẻ yếu ớt:
“Chư vị thúc bá, gia phụ đột ngột qua đời, Tống gia lại không có nam đinh đứng ra tiếp khách, bất đắc dĩ mới để ta thay mặt, mong các vị chớ trách.”
Vương chưởng quỹ khoát tay:
“Giờ tình thế như vậy, ai còn quan tâm là nam hay nữ tiếp đón? Chúng ta chỉ quan tâm có thể cắn được miếng thịt nào trước khi Tống gia sụp đổ hay không.”
Ta lấy ra xấp giấy nợ mà ta đã cẩn thận thu thập những ngày qua, ra hiệu cho Lý quản sự phát xuống từng người.
“Đây đều là giấy nợ mà gia phụ lúc sinh thời đã ký kết cùng chư vị. Nay người đã mất, ta thay mặt Tống gia, xóa bỏ tất cả.”
VI
Câu nói này vừa dứt, cả đại sảnh lập tức xôn xao.
“Có thật không, Tống tiểu thư?”
Ta mỉm cười:
“Ta dù là nữ nhi, nhưng lời đã nói ra, tất nhiên giữ lời.”