Hồng Trang Định Sẵn

Chương 12



Tống gia có thể trở thành hoàng thương, ngoài tài sản khổng lồ do tổ phụ tích lũy, quan trọng nhất là nhờ cữu cữu ta từng xả thân cứu thiên tử.

Hôm qua, ta đã đem phần lớn vàng bạc, châu báu của Tống gia tiến cống vào cung, mượn lấy ân huệ của cữu cữu năm xưa, mới có thể giữ lại một đường sống cho Tống gia.

Vương chưởng quỹ không nói thêm một lời, chỉ lặng lẽ nhét văn thư và giấy nợ vào trong áo.

Với thương nhân, bằng hữu hay địch nhân, chẳng qua chỉ cách nhau một ý niệm.

Thấy hắn đã tỏ thái độ, những người còn lại cũng lần lượt thu nhận giấy nợ.

Tiếng xu nịnh liên tiếp vang lên:

“Tống tiểu thư quả nhiên là nữ trung hào kiệt!”

“Nếu Tống huynh có linh thiêng, nhất định cũng có thể nhắm mắt mỉm cười nơi cửu tuyền!”

Mỉm cười nơi cửu tuyền?

Ta khẽ nhếch môi.

Nếu hắn có thể nhìn thấy mọi chuyện hôm nay, chỉ e chẳng thể cười nổi.

Giải quyết xong đám thương nhân này, ta còn chưa kịp thở ra, đã có nha hoàn hốt hoảng chạy tới:

“Đại tiểu thư, phu nhân muốn đi theo lão gia rồi!”

VII

Ta không vội vàng, mà bình tĩnh theo nha hoàn quay về Tống phủ.

Phụ thân đã hạ táng, nếu mẫu thân thực sự muốn tuẫn tiết, đã sớm làm rồi.

Khắp Tống phủ vẫn còn phủ trắng khăn tang.

Vừa bước qua cửa, liền nghe thấy tiếng gào khóc của mẫu thân.

Trong hoa viên, dưới gốc cây hoè già, đám đông xúm lại.

Trên nhánh cây, một sợi lụa trắng treo lơ lửng.

Mẫu thân đứng trên ghế, tay siết lấy dải lụa, vừa khóc vừa than vãn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com