Nước mắt trượt dài trên gương mặt xinh đẹp của Nghi Đình. Dù rằng đã biết trước được kết quả nhưng không hiểu sao cô vẫn vì những lời nói kia mà để tâm.
Trước kia khi còn yêu nhau, cô và anh đã từng vô cùng khát khao cuộc sống bên nhau, cùng nhau vẽ lên hạnh phúc một ngôi nhà nhỏ xinh cùng đàn con thơ ngây
Thế mà sau 5 năm mất liên lạc, cô và anh lại chọn cách dày vò nhau để sống chung với nhau.
Để không phải nghe những lời đau lòng tiếp theo. Nghi Đình nhanh chóng với lấy chiếc remote tắt luôn chiếc tivi mặc kệ cho mấy người giúp việc đứng phía sau cô đang nhìn cô với những ánh mắt đầy tò mò và cả sự khó chịu.
-Phu nhân khuya rồi cô vào phòng ngủ nhé.
Nghi Đình đến đây từ tối hiện tại đã 10h đêm, cô vẫn ngồi yên trên sopha phòng khách với nhiều suy nghĩ. Đến khi nghe một gia nhân trong nhà bảo cô vào phòng ngủ cô mới ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, sau đó nhìn lại họ rồi đáp lại
-Mọi người nghỉ ngơi đi. Tôi muốn đợi Lữ Tổng về.
-Dạ vâng!
Mọi người lui về phòng nghỉ ngơi, bên ngoài những vệ sĩ thay phiên giao ca.
Trong phòng khách chỉ còn mình Nghi Đình đơn độc ngồi bó gối. Cô đang lo lắng cho ba, và cả Bin đang ở viện. Nên vốn dĩ cô muốn đợi Gia Minh về là cũng vì muốn thương lượng với anh một chuyện thế nhưng Nghi Đình đợi mãi, đợi mãi cho đến khuya vẫn không thấy Gia Minh trở về.
Cạch
Bên ngoài có tiếng mở cửa, tiếp theo là tiếng bước chân đi vào. Nghi Đình đang gục đầu tựa vào sopha lim dim bởi cơn buồn ngủ kéo đến, bị giật mình nên theo phản xạ cô ngẩng đầu lên, đã thấy Gia Minh đứng trước mặt cô.
-Sao không lên phòng ngủ?
-Tôi đợi anh về?
-Rồi sao nữa?
-Tôi …tôi…
-Không trả lời được vậy tôi đi ngủ.
-Anh…Chờ đã.?
Gia Minh liếc mắt nhìn lên đồng hồ. Hơn 2h kém.
-Muốn gì thì lên phòng rồi nói.
Nói xong thì Gia Minh cũng đi thẳng. Nghi Đình vội vã theo sau anh, bóng lưng rộng lớn ấy đi trước, đi phía sau Nghi Đình còn ngửi được cả mùi rượu thoang thoảng trên vai áo sơ mi của anh, còn có một vệt son màu đỏ tươi. Vết son ấy là của ai vốn dĩ Nghi Đình đã có câu trả lời chỉ là cô bây giờ chỉ dám nhìn chứ không có tư cách để hỏi tới.
…
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước tí tách mặc tình cho cánh cửa chẳng hề đóng lại.
Nghi Đừng đứng trong phòng nhìn quanh một lượt, có chút bất ngờ khi hành lý của cô cũng được để gọn ở một góc tủ trong phòng này.
Nghi Đình đi tới, vừa hay có móc áo để sẵn nên cô lôi đồ của mình ra treo lên, cũng tiện tay cầm luôn chiếc váy ngủ và cái khăn tắm riêng của mình.
Mãi một lúc cho đến khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại cô mới chầm chậm đi qua.
Trước mắt cô là Gia Minh, anh bước ra trong làn hơi nước. Bên dưới eo chỉ quấn độc mỗi cái khăn tắm, từng múi cơ bắp trên cơ thể anh lộ ra cuồn cuộn khiến cho những giọt nước còn vương trên đó tăng thêm vẻ đẹp long lanh đến mê hoặc.
Nhìn Nghi Đình sững tầm mắt ngây ra nhìn mình. Gia Minh lên tiếng
-Sao thế? Mê tôi rồi à?
Nghi Đình giật mình, vội thu lại tầm mắt rồi trả lời anh
-Tôi muốn đi tắm...
Gia Minh hắng giọng một tiếng rõ to( chắc Lữ Tổng bị phũ nên quê))
-Ừ… cứ tùy tiện.
Gia Minh lạnh lùng trả lời sau đó lướt qua Nghi Đình đi tới giường ngồi xuống.
Tong phòng tắm khi Nghi Đình bước vào là mùi nước hoa gỗ dịu nhẹ quen thuộc vương vãi khắp căn phòng.
Tắm rửa xong xuôi Nghi Đình mặc chiếc váy ngủ định bước ra thì vô tình ánh mắt cô dừng lại nơi chiếc áo sơ mi trắng Gia Minh vừa bỏ ra. Vết son đỏ vẫn hiện diện nơi cổ áo rõ rệt, lại một lần nữa vành mắt Nghi Đình bổng đỏ hoe. Tại sao Gia Minh lại chọn cách bắt buộc cô phải ở bên anh, để ngày ngày sống cùng anh, nhìn thấy và nghe thấy anh chuẩn bị kết hôn cùng một cô gái khác. Hành hạ cô một cách đau đớn như thế này anh vui lắm hay sao?
Bần thần một lúc, Nghi Đình hít một hơi thật sâu sau đó bước nhanh ra ngoài.
Nhìn thấy Gia Minh đang ngồi trên giường anh cầm máy sấy vụng về làm khô tóc.
Nghi Đình bước tới, định sấy tóc giúp anh vì dù sau cô bây giờ cũng rỗi việc, lại cùng chung một phòng, cô chẳng biết phải làm gì tiếp theo nhưng cô chưa kịp hành động đã thấy Gia Minh quay lại. Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, đôi mày cau lại hỏi
-Cô định làm gì?
Nghi Đình có chút bối rối đáp lại
-Tôi chỉ muốn lau tóc giúp anh.
Nghe xong Gia Minh nhếch môi cười nhạt.
-Giúp tôi hay định tiếp cận quyến rũ tôi.
Vừa nói Gia Minh vừa nhìn vào bộ n.g.ự.c của Nghi Đình đang lấp ló sau chiếc váy ngủ gợi cảm.
Nghi Đình xấu hổ vội thụt lùi chân ra sau, nhanh chóng đưa tay lên che lại nhưng Gia Minh lại nhanh hơn cô một động tác anh đưa tay đột nhiên kéo cô lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghi Đình chới với, ngồi luôn trên đùi anh.
-Tại sao lại tránh né tôi ?
Nghi Đình run rẩy, cúi đầu lảng tránh ánh mắt Gia Minh.
-Chẳng phải anh sợ tôi quyến rũ anh sao?
Nghi Đình dứt lời, liền nhổm dậy, bàn tay Gia Minh lại lần nữa bóp chặt eo cô không cho rời đi. Ánh mắt anh rất sâu như thể muốn bóp chet người con gái trước mắt để không làm anh bận lòng nữa
-Cô nhẫn tâm bỏ tôi, cầm tiền của mẹ tôi gi/ế/t c/h/ết con tôi, sau đó lấy một tên khốn và sinh ra một đứa ngh/iệ/p chủng. Nhiều năm như vậy, tên khốn đó vẫn chưa làm cô thỏa mãn hay sao mà khi tôi trở về cô còn xuất hiện để trêu ngươi tôi hả?
Những lời này của Gia Minh dành cho Nghi Đình thật sự rất cay độc. Buổi tối sau khi hội nghị kết thúc, anh mệt mỏi định lái xe về nhà thì trợ lý đưa cho anh xem thông tin của Nghi Đình năm năm qua. Vốn dĩ anh đang nghi ngờ mẹ mình sau lưng anh lén lút làm khó Nghi Đình nhưng khi nắm được thông tin trong 5 năm qua cô đã từng rời khỏi thành phố và sinh ra một bé trai, nhưng sau vụ tai nạn xe thì bé trai đó phải nằm suốt trong bệnh viện do chấn thương nghiêm trọng, anh lại càng khẳng định lời nói của Nghi Đình nói với lão Hùng cô đã có chồng là có thật. Chỉ là anh không hiểu tại sao cô lại chưa có giấy đăng ký kết hôn mà thôi. Nhưng rồi Gia Minh lại tiếp tục gạt đi. Có lẽ là do cô bận việc con trai bị tai nạn nên chưa đi làm. Vì cô dám lừa dối anh nên việc anh hành hạ lại cô coi như là cô xứng đáng bị trừng phạt.
Nghi Đình bàng hoàng đến mức chỉ trân mắt ra nhìn anh không nói nên lời khi nghe Gia Minh tàn nhẫn nói lên mấy lời khó nghe đó.
Và cái lời nói cò càng không ngờ được là anh gọi Bin hai tiếng nghiệp chủng.
CHÁT
không nhịn được Nghi Đình thẳng tay tát vào mặt Gia Minh một cái tát thật đau. Cô hét lên
-Anh câm miệng, anh nói tôi, sỉ nhục tôi ra sao cũng được nhưng tôi cấm anh nói con tôi là nghiệp chủng. Nó có ba, có mẹ, anh hiểu chưa?
-Cô là đang muốn bảo vệ nó, bảo vệ luôn cái tên chồng khốn kiếp kia của cô mà dám đánh tôi?
-Đúng? Nếu như anh cảm thấy tôi nói không lọt tai anh thì anh cho tôi về đi. Dù sao tiền anh tôi cũng chưa dùng đến, tôi trả hết lại cho anh.
-Nếu cô dám bước chân ra khỏi căn phòng này, tôi không hứa con trai cô và tên khốn kia giữ lại được mạng sống đâu ?
-Anh…?
-Lên giường? Để tôi xem khi biết cô ngủ với tôi tên khốn đó sẽ phản ứng ra sau? Có còn vì yêu cô mà giành giật với tôi như 5 năm về trước nửa hay không?
Nghi Đình nhìn Gia Minh bằng cặp mắt đầy oai oán phẫn nộ. Cô đưa tay đánh liên tiếp vào n.g.ự.c Gia Minh rồi lớn tiếng gào lên.
-Anh điên rồi, Anh kẻ điên khùng bệnh hoạn nhất mà tôi từng gặp đó? Buông tôi ra…
Mặc kệ Nghi Đình càn quấy đánh mạnh vào n.g.ự.c mình, Gia Minh vẫn dửng dưng ôm cô ném xuống giường rồi đáp lại.
-Đúng, tôi điên, điên mới yêu cô đến giờ phút này?
Nghi Đình đứng hình, ngỡ ngàng nhìn thẳng Gia Minh? Anh vừa nói gì? Anh vẫn yêu cô? Là anh vừa mới nói, hay do cô đang nghe nhầm?
Sau câu nói đó, Gia Minh lập tức đè lên người Nghi Đình, mặc kệ cô vùng vẫy, anh vẫn cố chấp vật cô ra, môi anh áp môi cô, hơi thở ấm nóng cùng với chiếc lưỡi lão luyện đầy tính xâm lược quét sạch môi cô chỉ trong tích tắc.
Nghi Đình sau một lúc chống cự không thành, cô chỉ đành nằm im lặng,cả người mềm nhũn ra mặc kệ Gia Minh đang hành hạ thân thể cô, cô vẫn chẳng thêm một lời chửi bới, cứ thế nằm trơ ra hai tay nắm chặt áo anh chịu đựng, trên bờ mi, hai dòng lệ nóng không kìm được sự sỉ nhục mà chảy dài.
Gia Minh hôn ngấu nghiến, bao nhiêu hờn giận bao nhiêu hận thù đều được Gia Minh dùng cơ thể Nghi Đình mà thỏa sức hành hạ. Vốn dĩ ban đầu khi về nước, ạnh cũng không có ý định trả thù Nghi Đình, nhưng do mẹ anh nói xấu cô với anh, rồi cô tự dưng xuất hiện trước mặt anh, anh cho là Nghi Đình thật sự có dã tâm với anh. Phần nữa là ông nội anh đang nằm viện. Ông muốn trước khi ông mất muốn được nhìn thấy anh kết hôn, mà với Minh Nguyệt thì anh lại không có tình cảm, ngoài cô ra thì lại chẳng còn ai để anh muốn kết hôn. Thế nên viện đủ lý do trả thù để lấp l.i.ế.m nỗi bận tâm của anh về cô, cuối cùng anh lén lút dùng chiêu trò để cô và anh nhanh chóng trở thành vợ chồng hợp pháp.
-Giạ Minh, anh buông ra, tôi sắp chịu không nổi rồi.
Nghe được lời cầu xin của Nghi Đình Gia Minh lập tức dừng lại, đôi mắt khiến người khác không chống cự nổi ấy nhìn cô lúc này, cơ hồ có chút hiền lành dung túng trong đó.
Anh hỏi
-Làm sao?
Nghi Đình thở hổn hển, cố sắp xếp lại hô hấp. Cô nói
-Tôi chợt nhớ ra một chuyện muốn thương lượng với anh, ban ngày anh đi làm có thể cho tôi vào viện chăm sóc con tôi được không? Buổi tối tôi sẽ quay lại?
-Cô lại muốn ra điều kiện với tôi. Vẫn là lo cho đứa ngh..ie.p ch..ủng đó.
-Anh không được nói con tôi như thế?
-Thằng nhóc đó hiện mấy tuổi? Tại sao lại ở bệnh viện.?
Nghe câu hỏi này của Gia Minh, thật sự Nghi Đình chỉ muốn òa lên khóc rồi kể rọ cho anh nghe mọi chuyện. Thế nhưng khi cô định kể thì một lần nữa những lời nói của mẹ anh lại tiếp tục ong ong trong đầu cô, cản trở tất thảy mọi ý định của cô và khiến cô sợ hãi mà phải thay đổi câu trả lời.
Nghi Đình cắn chặt môi, cố gắng nói xạo anh
-4 tuổi, con tôi do bị tai nạn chấn thương nên phải nằm viện theo dõi. Tôi xin anh , ban ngày anh cho tôi vào với thằng bé, ban đêm tôi sẽ về lại đây. Nếu như anh đồng ý, tôi sẽ nguyện ý làm theo tất cả những gì anh sai bảo .
-Bao gồm cả việc ngủ với tôi?
Nghi Đình bặm chặt môi
-Ừ
Gia Minh nhận được tiếng Ừ từ cô, lập tức chỉ cười khẩy đáp lại
-Cô đúng là loại đàn bà dơ bẩn nhất mà tôi từng gặp, để đạt được mục đích mà không ngại lên giường với người khác , cô đúng thật khiến tôi ghê tởm rồi đấy?
-Không phải đó là anh muốn sao? Tôi đồng ý theo ý anh rồi anh còn chửi cái gì nữa ?
-Tôi vốn chỉ muốn thử lòng cô thôi. Cũng không ngờ cô lại thật quá dễ dãi. Mà thứ đàn bà dễ dãi như cô chẳng đáng giá một xu?
Ban đầu nghe anh chửi, anh sỉ nhục cô bằng những từ ngữ khó nghe thật sự Nghi Đình cảm thấy rất đau lòng, thế nhưng khi đã nghe quá nhiều thành ra cũng giảm bớt được độ sát thương. Dù sao cũng được miễn là lấy được tiền lo được cho Bin, với Nghi Đình cô chịu đựng được hết.
Khẽ cắn chặt môi để không phát ra tiếng nấc. Nghi Đình thản nhiên vòng tay lên cổ Gia Minh, cô nở ra một nụ cười khiêu khích nói
-Một xu không đáng nhưng 2 tỷ thì tôi lại thấy tôi rất có giá trị ấy chứ? Cho nên để có tiền lo được cho con trai tôi thì nếu Lữ Tổng muốn, tôi chắc chắn cũng sẽ không ngại mà sống cùng một nhà với anh?