Hợp Đồng Làm Vợ Tổng Tài

Chương 12



Nghi Đình không phải là một con ngốc, cô đủ để hiểu vực dậy Trà Gia chẳng có một chút lợi lộc nào cho Lữ Gia cả. Hiện tại Gia Minh là đang nói dối để chọc giận cô thôi. 

-Dù Lữ Tổng hiện tại là đang giúp gia đình tôi, hoặc đang vì lợi nhuận của Lữ Gia mà hợp tác thì tôi cũng không quan tâm, hiện tại tôi muốn qua bên phòng với ba tôi có được không hả Lữ Tổng.

Gia Minh hướng đôi mắt thâm sâu của anh nhìn thẳng Nghi Đình. Cô gái này tại sao lại cứ chứng tỏ mạnh mẽ với anh làm gì cơ chứ? Trong khi vốn dĩ cô là đang dùng thân xác của mình để đổi lấy tiền lo cho gia đình. Tại sao cô không hèn mọn nép mình vào lòng anh cầu xin anh đổi lấy một đêm rồi cầm tiền ra về có phải nhanh hơn hay không?

Theo như trợ lý của anh đưa thông tin thì 5 năm qua, Trà Gia suy sụp, nói đúng hơn là Trà Gia bị Lữ Gia phong sát hoàn toàn trên thị trường nên mọi công ăn việc làm coi như đóng băng. Nghi Đình và ông Trà Duy Khanh vốn dĩ có thể đem bán xưởng may, lấy một số tiền lớn để bắt đầu một cuộc sống mới tốt đẹp hơn, thế nhưng Nghi Đình lại không làm thế, cô giữ lại xưởng may bằng mọi cách dù cho 5 năm qua không một hoạt động. Tiền thuế, tiền điện, tiền bảo trì máy móc hằng năm đều không phải là con số nhỏ thế nhưng Nghi Đình thà cố gắng kiếm tiền để nuôi dưỡng cái xác xưởng may vô dụng đó chứ nhất định không buông ra. Cũng theo thông tin tiếp theo anh nắm được  thì Đường Đăng Quang là con một công ty may mặc lớn nhất miền Nam, cũng là người mà Nghi Đình nói với anh hắn là chồng cô, vốn dĩ hắn ta có thể nhờ ba mẹ hắn giúp đỡ hoặc đứng ra mua lại sau đó tiếp tục hoạt động dưới quyền hành của Đường Gia thì Trà Gia vẫn còn có đường hy vọng. Thế nhưng đều có Gia Minh khó hiểu là hắn ta là chồng cô nhưng lại không giúp cô, lại phải để cho cô tự vượt qua khó khăn. Nghĩ đến đây bàn tay Gia Minh lập tức bóp chặt đầy giận dữ, mặc dù hận Nghi Đình thấu tận xương tủy, nhưng nếu như ngoài anh ra nếu ai dám ức h.i.ế.p Nghi Đình thì Gia Minh anh bảo đảm kẻ đó sẽ không thể sống tốt được nửa.

Với việc cuộc họp ở LM hôm nay nay, Gia Minh cũng muốn xem khi đã trút bỏ lệnh phong sát Trà gia thì Đường gia có vì mối thâm giao hàng năm trời và tình cảm sui gia mà giúp Trà gia vực dậy hay không? Và còn mục đích cuối Gia Minh là đang muốn xem thử Đường gia có thực sự xem Nghi Đình là con dâu của họ?

-Được. Cô cứ việc qua đó. 

-Cảm ơn anh.

Nghi Đình đi tới cánh cửa phụ thông qua phòng họp rời đi. Cùng lúc Gia Minh có điện thoại.

-Mẹ!

Tiếng đầu dây bên kia đầy khó chịu vang lên

-Gia Minh? Con điên rồi à, Trà Gia đã c.h.ế.t hơn năm năm rồi, bây giờ con muốn dùng danh tiếng của Lữ Gia để vựt lại nó, con có hiểu chẳng những chúng ta sẽ không có lợi mà còn bị tổn thất con hiểu không hả?

Gia Minh với thái độ không mấy dễ chịu của mẹ mình, anh chẳng chút lo sợ ngược lại còn bình thản đáp trả 

-5 năm trước là do ai mà Trà Gia mới bị phong sát chắc mẹ hiểu rõ hơn con?

-Mẹ…chuyện qua rồi con đừng nhắc lại nữa. Hiện tại mẹ chỉ muốn khuyên con là dừng ngay cái suy nghĩ vực lại Trà Gia. 

-Tại sao?

-Vì chúng ta không có lợi gì trong chuyện đó. Với lại con không nhớ rằng ngày đó con nhỏ Nghi Đình đã bỏ rơi con chạy theo một người đàn ông khác à? Gia Minh làm cho Trà Gia phá sản là mẹ đang giúp con trả thù đó?

-Hiện tại Lữ gia là do con làm chủ, việc gì nên làm con tự có cân nhắc. Chào mẹ.

Nói xong Gia Minh tắt luôn điện thoại. Anh ngồi tựa lưng vào ghế, đôi mắt đăm chiêu suy nghĩ những chuyện đã qua. Anh cũng không hiểu tại sao anh lại làm điều điên rồ này nữa. Là do anh muốn giúp đỡ Nghi Đình, không muốn cô phải bon chen bên ngoài cực khổ, hay là do anh đang muốn trả thù cô, để cha con cô có chút hy vọng sau đó khi tận tai nghe những lời từ chối hợp tác cha con cô sẽ lại rơi vào trạng thái đầy bất lực và thất vọng một lần nữa khi ngọn lửa vừa mới nhen nhóm chưa kịp bùng cháy liền bị dập đi không thương tiếc. Nghĩ đến đây thôi Gia Minh lại thở dài. Anh nhắm mắt lại, thả hồn thư giãn theo tiếng đồng hồ được treo trên tường đang lạch cạch gõ từng giây trôi qua.

Nghi Đình đẩy cửa bước vào. Trước mắt cô là phòng họp lớn của công ty giải trí LM

Ba cô mặc áo vest đen đã cũ sờn im lặng ngồi đơn độc bên phải bàn họp, còn bên trái có 4, 5 người đàn ông, họ đều là những ông lớn trong ngành may mặc, tây trang của họ chỉnh tề, trên gương mặt hiển nhiên đều tỏ ra cao ngạo thể hiện sự thành công.

Vốn dĩ Nghi Đình thấy rất bình thường và còn có hy vọng hôm nay ở LM này họ sẽ nể tình Lữ Gia đã gỡ bỏ phong sát mà đồng ý hợp tác với Trà gia một lần nữa để Trà gia có cơ hội vực dậy. 

Thế nhưng khi Nghi Đình chuẩn bị bước lại chỗ ba để ngồi cùng thì cánh cửa phòng họp một lần nữa được mở ra, người đi vào khiến cho ông Trà và Nghi Đình không thể không bất ngờ mà đứng bật dậy vì sốc.

Tú anh, cô ta chễm chệ tự tin đi vào sau đó đặt m.ô.n.g ngồi xuống cạnh chiếc ghế chủ tịch. Cô ta là đang muốn khẳng định, cô ta ở công ty này có quyền có thế nhất chỉ sau chủ tịch công ty thì phải.

Ông Trà trông thấy Tú Anh thì lập tức không nhịn được liền lớn giọng chất vấn  

-Tú Anh, mấy năm qua mẹ con mày trốn đi đâu hả? Tại sao khi gia đình rơi vào khó khăn mẹ con mày lại nhẫn tâm vứt vỏ lại còn ẵm luôn những món đồ giá trị trong nhà ra đi. Mày với mẹ mày có còn là con người nữa hay không? 

Tú Anh thấy ông Trà và Nghi Đình, cô ta không những không chào hỏi còn tỏ ra thái độ khinh khỉnh đáp lại

-Ông Trà đây là công ty, chúng ta đang bàn công việc và tôi là người phụ trách của Lữ Tổng đến đây để thúc đẩy việc hợp tác của mọi người với Trà Gia. Ông cũng biết Trà Gia bây giờ hoàn toàn chẳng có chút sức sống nào để vực dậy. Đầu tư vào trà Gia cũng như đem tiền đi vứt. Mà cái thái độ vừa rồi của ông lại khiến cho tôi cảm thấy phải thật sự cân nhắc để giúp Ông đấy ông Trà?

Nghi Đình nhìn Tú Anh nhìn gương mặt đắc thắng của cô ta chỉ khiến Nghi Đình muốn xông tới bóp cổ cho c.h.ế.t mới làm Nghi Đình hả dạ. 

Rõ ràng những lời nói vừa rồi của Tú Anh là đang muốn ám chỉ bảo mọi người đừng nên hợp tác với Trà gia hay sao? Cô ta đúng là thâm độc mà, bao năm qua lúc Trà gia đang đứng trên đỉnh vinh quang, mẹ con cô ta về nhà cô được sống sung sướng trên công sức mồ hôi nước mắt mà mẹ cô để lại. Trà gia cũng chưa từng bạc đãi họ, thậm chí thiên kim tiểu thư như cô đây còn nhiều hơn lần bị mẹ con Tú Anh hành hạ nhiếc mắng cho lên bờ xuống ruộng. Thế mà ngay lúc Trà Gia sụp đổ, mẹ con họ không những không đồng hành mà còn nhanh chân rời đi không 1 lời từ biệt. 

Đáng lẽ ra những kẻ sống ác, sống không biết điều thì phải nhận lấy hậu quả mới đúng chứ? Tại sao cô ta bây giờ lại sống tốt như thế này, lại còn được vào LM làm việc, còn cô và ba cô là những kẻ bị hại, dù trôi qua bao năm vẫn cứ phải chật vật mưu sinh thế này? Ông trời thật sự là không công bằng chút nào mà?

Nhắc mới nhớ. Chuyện của năm đó khiến cho Nghi Đình nhớ lại phải sững người mất mấy giây, không phải tự dưng tình cảm của cô và Gia Minh bị mẹ anh phát hiện, và mẹ con Tú Anh rời đi cũng thật trùng hợp. Chẳng lẽ nào?

-Tú Anh năm đó là do cô bán đứng tôi với mẹ Gia Minh đúng không? 

Nghe câu hỏi của tôi gương mặt Tú Anh bỗng chốc trắng bệch. Đôi mắt cô tao đảo xung quanh liên tục như đang không muốn ai đó xuất hiện ngay lúc này thì phải 

-Nghi Đình cô đang nói khùng nói điên gì vậy hả?

-Tao đang hỏi có phải là năm đó?...

Nghi Đình chưa nói hết câu đã bị Tú Anh xen ngang

-Trà tiểu thư, tôi không phủ nhận mối quan hệ gia đình trước đây giữa tôi với cô. Nhưng là do ba con cô không xem mẹ con tôi ra gì, luôn chèn ép tôi…

Vừa nói Tú Anh vừa giả vờ trưng ra bộ mặt đáng thương rồi nhìn quanh những vị khách đang có mặt nơi đây ấm ức nói 

-Các vị không biết đâu. Ông Trà Khanh đây từng có mối quan hệ tình cảm với mẹ tôi, nhưng khi đưa mẹ tôi về nhà ông ấy, khi thấy mẹ tôi đem tôi theo thì ba con ông ấy đã tỏ ra thái độ không yêu thích tôi. Cô Trà đây còn chửi tôi là đứa con hoang, lúc nào cũng sỉ nhục rồi hà h.i.ế.p tôi. Dẫn chứng là từ đầu đến cuối trên giới thương trường này ai cũng biết Trà Nghi Đình là tiểu thư nhà họ Trà, chứ Tú Anh tôi chưa một lần được họ vinh danh cho. Mọi người thấy tôi nói có đúng không? 

Cô ta đúng là ngậm m/á/u phun người mà, gia đình Nghi Đình chưa bao giờ đối xử với họ tệ bạc cả, và không phải là gia đình cô không công nhận Tú Anh là người nhà, mà vốn dĩ lúc ấy Tú Anh vẫn còn nhỏ, ba cô muốn Tú Anh phải học hành cho tốt, sau khi học xong ba sẽ cho Tú Anh vào xưởng may làm và sẽ để mọi người biết về Tú Anh khi cô ấy thành công. Còn Nghi Đình cô mọi người biết về cô nhiều là do lúc nhỏ mẹ cô hay đưa cô qua xưởng may với đưa cô theo trong những buổi tiệc với đối tác cho nên mọi người mới biết nhiều về cô hơn thôi. Thế mà không ngờ chỉ vì mấy giọt nước mắt giả tạo của Tú Anh lúc này, tất cả mọi người lại gật đầu đồng tình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

-Đúng rồi, tôi cũng chỉ nghe mỗi Trà Nghi Đình là con gái của Trà Gia.

-Tôi cũng thế, hóa ra Trà Gia ngày trước lại ức h.i.ế.p một cô gái xinh đẹp như Tú Anh đây à?

Được đà Tú Anh lại khóc lớn như thể bao thê lương của nhân gian đều đổ ập vào người cô ta.

-Lúc mà Trà Gia làm ăn được , cha con họ đuổi mẹ con tôi ra ngoài, vì ông Trà lại có mối quan hệ ngoài luồng với người khác. Cũng may lúc mẹ con tôi rơi vào đường cùng thì tôi được Lữ phu nhân của Lữ Gia giúp đỡ. Tôi được như hôm nay cũng là nhờ vào Lữ Gia đã chiếu cố cho tôi.

Tú Anh càng khóc thì lại nhận được nhiều sự thương cảm, mấy người ở đây lập tức đưa ánh mắt căm phẫn chĩa về hai ba con Nghi Đình. 

Một vị trong số họ không giấu được sự tức giận, ông ấy đập bàn hằn học nhìn về phía ba Nghi Đình rồi lớn tiếng nói 

-Cứ tưởng Trà Gia thế nào? Hóa ra đạo đức lại suy đồi như thế. Phá sản là đúng. Tôi không đồng ý hợp tác? 

-Tôi cũng thế. 

-Tôi cũng thế?

Tất cả họ đồng thanh không hợp tác với Trà Gia khiến cho ông Trà hoàn toàn suy sụp. Ông ngồi thụp xuống ghế, không nói được lời nào. 5 năm trôi qua đến cả ăn, ngủ ông đều mong mỏi đến ngày Trà Gia được hồi sinh đi vào hoạt động. Thế mà không ngờ vừa mới có được tia hy vọng đã bị lụi tắt đi chỉ còn đống tro tàn.

Nghi Đình thương ba, càng thương ba cô càng căm phẫn Tú Anh. Con kh/ố/n n/ạ/n này, cô thề sẽ có một ngày cô trả thù lại nó, cho nó bị đời vùi dập không còn manh giáp cô mới hả dạ.

Còn lúc này không phải để Nghi Đình dằn co với Tú Anh. Mà việc tìm người dám hợp tác và vực dậy Trà Gia mới là việc quan trọng nhất. Thế nên mặc dù tất cả bây giờ không còn chút thiện ý nào với gia đình cô thì cô vẫn ôm hy vọng sẽ thuyết phục họ dù một chút mỏng manh.

Hít một hơi trấn an lại tinh thần, gạc qua bực dọc mà Tú Anh mang lại. Nghi Đình đứng lên, chậm rãi đưa ra ý kiến của mình với mong muốn thuyết phục vụ được họ.

-Thưa các vị. Hôm các vị đã dành thời gian đến đây để bàn chuyện hợp tác với Trà Gia thì tôi nghĩ mọi người cũng thấy được việc hợp tác với Trà Gia chắc chắn lâu dài sẽ có lợi ích cho mọi người đúng không. Tôi không nói hiện tại vì hiện tại Trà Gia đang là con số 0 để bắt đầu. Nhưng nếu như mọi người dám đầu tư vào Trà Gia thì tôi dám cam kết sau một năm Trà Gia sẽ mang về lợi nhuận tuyệt đối cho bên hợp tác. Nhất là về phần những sản phẩm gia công xuất khẩu đi các nước, từ trước đến giờ chắc mọi người cũng hiểu Trà Gia là bên phân xưởng hoạt động xem như là luôn đạt được chất lượng cũng như độ tin cậy tuyệt đối với đối tác ngoài nước dù cho phân xưởng của Trà gia ngày trước chỉ hoạt động với số công nhân ít ỏi nhưng tiếng vang của bên Trà gia chắc chắn không thua kém bên cạnh tranh nào trong nước. Tôi nói đến đây mong mọi người sẽ có cái nhìn khách quan và cho Trà Gia chúng tôi được một cơ hội hồi phục vực dậy và tiếp tục trở lại thương trường.

Nghi Đình nói xong, tất cả mọi người đều im lặng, họ đều có chung suy nghĩ đúng là Trà Gia ngày trước luôn làm tốt các đơn hàng, nhất là bên thị trường quốc tế họ rất thích hợp tác với Trà Gia nên nếu như Trà Gia sống lại thì lợi ích Trà Gia mang lại cho họ chắc chắn không nhỏ. Thế nhưng bây giờ không ai đứng ra rót tiền vào để xây dựng lại phân xưởng của họ, mà để chi một số tiền ra hồi phục lại xưởng may chờ đợi một thời gian dài sau đó lại tìm nguồn hàng ký kết và hợp tác thì con số tiền họ chi ra cho Trà Gia là rất lớn nên họ thật sự rất quan ngại đều này.

Tú Anh nhìn những người ở đây vì mấy lời của Nghi Đình mà suy nghĩ lại, cô ta sợ họ lung lay nên liền vội lên tiếng

-Mọi người đừng nghe cô ta nói nhăn nói cuội. Từ xưa giờ cô ta không nhúng tay vào công việc của bên phân xưởng thì làm sao mà hiểu được. Tuy là Lữ  Tổng chúng tôi gỡ bỏ phong sát cho Trà Gia thì phía Lữ Gia chúng tôi cũng hoàn toàn không nói đến sẽ đầu tư cho Trà Gia. Nên mọi người hãy cân nhắc việc hợp tác.

Lời nói của Tú Anh một lần nữa dập tắt mọi cố gắng của Nghi Đình. 

Một vị trong số đó đứng lên rồi đi lại phía Nghi Đình với ánh mắt đầy cợt nhả

-Em gái, em xinh lắm, lời em nói cũng chí lý nhưng để cho bọn anh gật đầu đồng ý hợp tác thì em cũng nên có chút thành ý đúng không? 

Hắn ta nói xong tất thảy đều cười lớn tán thành, ông Trà nhìn ra họ có ý đồ xấu với Nghi Đình nên ông lập tức kéo tay Nghi Đình rồi lên tiếng

-Mọi người đã không muốn hợp tác thì chúng tôi đi về? Xin lỗi đã làm phiền.

-Ông Trà, ông hơi mất bình tĩnh rồi đấy. Chỉ cần con gái ông biết điều biết đâu tôi sẽ suy nghĩ lại đấy?

Nghi Đình nghe vậy lập tức ngăn ba mình lại rồi nhìn hắn ta. Cô nói 

-Thế ông muốn tôi biết điều như thế nào?

-Ngủ với anh một đêm, Đổi lại Trà Gia sẽ được Trần gia tôi đầu tư 100%

Hắn nói xong liền cười ha ha chỉ là không ngờ sau đó nụ cười của hắn bị dập tắt không thương tiếc khi chay nước trên bàn được Nghi Đình hắt luôn vào mặt hắn trước sự thảng thốt của mọi người trong phòng

-Cô, con c/h/ó mày dám?

-Tại sao lại không dám khi ông đang không xem trọng tôi?

-Xem trọng mày à? Mày là cái quái gì để tao phải xem trọng hả? Tao nói cho mày biết, dù hôm nay mày có là vợ của ông trời đi chăng nữa thì ông đây thề cũng sẽ ngủ với mày cho bằng được.

Hắn ta nói xong lập tức định lao vào Nghi Đình đôi mắt đục ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống cô, nhưng hắn chỉ mới lao đến gần Nghi Đình định đưa tay ra ôm lấy cô thì bên ngoài cửa phòng một lần nữa mở ra. 

Tất thảy đều đổ dồn ánh mắt về phía cửa, mọi hoạt động đều như ngưng động vì người xuất hiện lúc này là Lữ Gia Minh

Tú Anh mặt mày tái đi. Cô cứ nghĩ Gia Minh sẽ không đến nên nhân dịp này muốn lợi dụng lời nói dối xấu của mình làm cho mọi người tự nguyện không  đồng ý hợp tác với Trà Gia. Chỉ là cô không ngờ khi cô chuẩn bị đắc ý thì Gia Minh lại đột nhiên xuất hiện 

-Lữ tổng, sao sao anh lại tới đây? 

Gia Minh đi tới, lạnh lùng nhìn Tú Anh rồi ném cho cô ta một câu 

-Nhà của tôi cô lại muốn cấm tôi đến…

-Dạ…dạ ý em không phải như vậy ạ?

Gia Minh lướt qua Tú Anh, mặc kệ cô ta đang muốn nói gì tiếp theo anh cũng không muốn nghe. Gia Minh đi tới, đứng cạnh Nghi Đình trong sự bất ngờ tột độ của mọi người ở đây.

 Anh ngang nhiên đưa tay ôm lấy eo cô, kéo cô ép sát lại người anh sau đó nhìn về phía tên Trần Bình, là giám đốc công ty xuất khẩu may mặc ở thành phố A này, giọng điệu Gia Minh thật sự rất nhẹ nhàng nhưng ánh mắt hình viên đạn dành cho Trần Bình.

 Anh nói 

 -Cô ấy là vợ tôi!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com