Tâm tư Nghi Đình vì câu nói này của Gia Minh mà chấn động. Cô ngước lên nhìn anh không chớp mắt. Vô thức trái tim trong lồng n.g.ự.c cũng đập mạnh liên hồi vì dòng chảy ngọt ngào anh tạo ra.
Ai cũng nghe nói, cũng nghe rất rõ và còn trưng ra bộ mặt đầy hoảng hốt nhất là với Tú Anh. Cô ta như thể không tin được lời nói vừa rồi do Gia Minh thốt ra, sao có thể cơ chứ? Một vòng luẩn quẩn cuối cùng lại đem Nghi Đình về bên Gia Minh là sao?
Cả người Tú Anh run như cầy sấy, Gia Minh đến cơ hồ lại có sóng gió nhưng sâu thẳm trong lòng là thái độ ganh ghét Nghi Đình ra mặt
Chỉ có mỗi Trần Bình dường như là không nghe rõ lời Gia Minh nói, lỗ tai hắn bị điếc rồi hay sao ấy mà hắn lại đang nghĩ Gia Minh xuất hiện sẽ đứng về phía hắn vì hợp tác giữa hai bên đang rất tốt đẹp nên càng được đà nói tiếp
-Lữ Tổng, cô gái này là đang muốn quyến rũ tôi để tôi đồng ý hợp tác với gia đình cô ta. Nhưng tôi nhận thấy Trà gia không còn tiềm lực để vực dậy nên đã dứt khoát từ chối. Thế mà cô ta lại dám hất nước vào người tôi. Lữ tổng anh xem người tôi đây ướt sũng cả rồi. Nếu tôi để im chuyện này thì Trần Bình tôi làm sao còn mặt mũi đứng trên thương trường nữa chứ?
Hàng lông mày rậm 10 phần khí phách của Gia Minh nhếch lên nhìn hắn, mặc kệ cho hắn nãy giờ nói nhiều bao nhiêu anh chỉ trưng ra bộ mặt lạnh hỏi lại hắn một câu rất ngắn gọn
-Trần Tổng, anh lặp lại câu nói của mình lúc nãy tôi nghe?
Trần Bình khó hiểu không biết ý Gia Minh là thế nào nên cứ đứng đực ra một lúc, sau đó như chợt nhớ ra, hắn liền vui vẻ nhắc lại
-Ý tôi nói hôm nay cho dù cô ta có là vợ ông trời đi chăng nữa tôi cũng phải xử lý cô ta cho hả giận. Lữ Tổng anh không phiền đứng xem chứ?
-Cô ấy là vợ tôi.
-Ừ…cô ấy là vợ…vợ…hả…Lữ Tổng…anh…anh..
Tên Trần Bình lúc này mặt mày tái mét khi đã nghe rõ câu nói lập lại này của Gia Minh. Bầu trời trước mặt hắn dường như không còn đủ bình yên nửa thì phải. Phút chốc hắn ta quỳ thụp xuống, hai tay đánh liên tục vào mặt mình rồi dập đầu trước Gia Minh cầu xin
-Lữ Tổng tôi sai rồi xin anh tha cho tôi. Đúng là tôi không có mắt nên không thấy thái sơn. Nếu tôi biết Trà tiểu thư đây là vợ của anh thì ông nội tôi có c.h.ế.t đi sống lại 10 kiếp tôi cũng không dám đụng chạm tới đâu. Lữ Tổng, tôi xin anh.
Gia Minh nhàn nhã đi tới ngồi xuống ghế sau đó nhìn về phía của Trần Bình, thản nhiên nói
-Hình như lá gan của Trần Tổng được giữ trong người cũng lâu rồi nhỉ?
Lời Gia Minh vừa dứt Trần Bình càng run sợ hơn, mặt hắn xanh lè chẳng còn chút m.á.u vì hắn biết rõ Lữ Gia Minh vốn dĩ chẳng nể tình ai, khi ra tay đều rất tàn ác.
-Lữ Tổng tôi sai rồi, xin anh vì hợp tác giữa chúng ta hãy tha thứ cho tôi một lần này thôi. Tôi… tôi hứa sẽ không bao giờ tái phạm nửa.
Nói xong hắn còn bò lại níu lấy chân của Nghi Đình rồi tiếp tục khóc lóc
-Trà tiểu thư, à không không Lữ phu nhân, xin cô rộng lòng tha thứ cho tôi.
Nghi Đình ái ngại rút chân ra khỏi bàn tay của Trần Bình này, đúng là hắn ta có quá đáng thật nhưng thấy hắn bây giờ sợ sệt Gia Minh như thế cô cũng tội nghiệp. Nhìn Gia Minh Nghi Đình nhỏ nhẹ mở lời
-Anh hay là tha cho hắn đi. Xem như cho hắn 1 đường sống để hắn thay đổi.
Gia Minh nhìn Nghi Đình với ánh mắt đầy cưng chiều lập tức gật đầu. Anh khoác tay ra hiệu cho trợ lý
-Công ty của Trần gia phá sản, từ nay về sau ở thành phố A này không ai được phép hợp tác với Trần Gia nửa. Kéo hắn đi.
Trần Bình nghe xong dường như không chịu được cú sốc nên xỉu luôn tại chỗ, bảo vệ phải lôi hắn ta ra ngoài. Nghi Đình vô thức đứng hình, cô trố mắt nhìn Gia Minh đăm đăm không nghĩ anh bây giờ lại sống vô tình và tàn nhẫn đến thế. Trần gia dù gì đi nửa cũng là 1 công ty lớn có tiếng. Lại vì 1 câu nói của anh mà lụi tàn hay sao?
Ngoài trời nhiệt độ hơn 40°C. Nóng đến rộp cả mặt đường thế mà trong phòng họp mọi người như đang sốt rét. Tú Anh từ khi Trần Bình được đưa ra ngoài cô ta chỉ dám cúi đầu xuống không dám nhìn lên một lần nào nửa, hai chân đang đứng nhưng run đến mức sắp nhũng cả ra.
-Tú Anh, trưởng phòng kinh doanh. Cô muốn tự động rời khỏi công ty hay cần người tiễn đi như Trần tổng vừa rồi.
-Lữ tổng anh…anh nói gì em không hiểu lắm?
-Vậy cô vểnh lỗ tai lên mà nghe tôi hỏi Ai cho cô cái quyền quyết định ở phòng họp này?
Lời nói của Gia Minh đanh lại vặn hỏi khiến cho Tú Anh đến thở cũng không dám thở mạnh.
Cô ta vì sao lại dám, là vì bà Trần ra lệnh cho cô ta cản đường Nghi Đình, cô ta cứ nghĩ có bà Trần hậu thuẫn thì chắc chắn Lữ Gia Minh sẽ không dám nhúng tay vào, thế nhưng cô lại không ngờ được Gia Minh ấy vậy mà lại đứng về phía Nghi Đình, trong khi cô nghe được thông tin anh đang hận Nghi Đình đến tận xương tủy. Đúng là cô nghĩ ngắn…âm thanh nói chuyện của Tú Anh mỗi lúc mỗi nhỏ, lắp bắp đến độ từng chữ trong miệng cô ta nhã ra cứ dính lấy nhau
-Là…là bà Trần ra lệnh cho em đến đây để thay mặt Lữ Gia thúc đẩy việc hợp tác của Trà Gia và quý công ty ở đây. Em đâu có làm gì sai?
Nghe xong Gia Minh hừ lạnh một tiếng
-Thế sao? Tú Anh vậy cô đã giúp đỡ Trà Gia được gì rồi?
-Dạ…em…em?
-Sao không nói được à? Vậy để tôi nói, việc tốt của cô là dùng lời nói xảo ngôn để đối tác lần lượt từ chối Trà Gia. Cô vậy là đã giúp được nhiều chưa hả?
-Em…Lữ Tổng em không dám!
Thể diện nửa đời của Tú Anh bây giờ trước mắt bao nhiêu người bay mất, nước mắt cô ta rơi lã chã, hoảng sợ đến mức không đứng nổi nửa cứ lê lết đến cầu xin Gia Minh tha thứ. Thế nhưng mặc kệ hồng nhan trước mặt đang rơi lệ thê thảm vì mình, Gia Minh vẫn chẳng dấy lên chút động lòng. Thẳng thừng dang chân đạp mạnh Tú Anh ra xa
-Nể tình cô là phụ nữ nên tôi không muốn nói nhiều. Nhưng những gì cô đã làm đừng nghĩ tôi không biết. Biến. Từ hôm nay cô không còn là nhân viên của Lữ Gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe xong Tú Anh sợ tới mức co rúm lại ở trong góc, nhưng bất ngờ sau đó lại cười lớn nói
-Lữ Tổng, không ngờ anh vẫn đứng ra che chở cho con k.h.ố.n Nghi Đình. Anh nên nhớ năm đó là nó rời xa anh, là nó phá bỏ đứa con anh chạy theo tên đàn ông khác. Lữ Tổng, tôi còn biết 1 thông tin nữa, nó sắp bị mù rồi, con nó cũng sắp chet. Anh nghĩ gì lại đi yêu thương một kẻ đã cắm sừng anh vậy hả Lữ Tổng. Anh không thấy mất mặt, không nghĩ đến Trịnh tiểu thư à, cô ấy mới là vị hôn phu của anh đấy?
Một khắc đó khi Tú Anh lên tiếng, xung quanh đều yên tĩnh lại. Sau đó mấy người còn lại quay sang lên tiếng nói nhỏ khẽ cùng nhau
-Không thể nào, Trà Nghi Đình không ngờ lại là loại người như thế?
-Lữ Tổng của chúng ta không thể nào lại bỏ Trịnh tiểu thư để đến với Nghi Đình được. Cô ta hoàn toàn không xứng?
-Lữ Tổng, thật sự không sợ mất mặt hay sao? Thật là ghê tởm mà, nếu là tôi tôi nhất định sẽ không để Trà Gia hồi sinh lại được.
Tay Gia Minh vốn dĩ từ nãy đến giờ vẫn ôm lấy Nghi Đình, bất chợt nghe những lời đó xong, cánh tay anh từ từ buông thõng xuống.
Cảm giác như cả bầu trời đang sụp đổ dưới chân. Nghi Đình ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt nghi hoặc của anh đang nhìn cô mà cô tự thấy thật đau lòng.
Bên cạnh ông Trà vì đau lòng cho con gái, con ông đã chịu rất nhiều thiệt thòi. Nên ông không thể im lặng được nữa, ông đi tới, đứng đối diện với Gia Minh nói
-Lữ Gia Minh, cậu đừng nghe Tú Anh nói, năm đó mọi chuyện là…
Gia Minh đưa tay ngăn đi lời nói của ông Trà, anh trực tiếp nhìn Nghi Đình, Giọng nói của anh bây giờ thật sự rất nhẹ.
-Trà Nghi Đình, tôi cho em một cơ hội nữa để nói. Em còn gạt tôi bao nhiêu chuyện nữa mà tôi không được biết?”
Nghi Đình cười nhẹ, anh là nghe lời Tú Anh cảm thấy cô không xứng với anh, là thấy xấu hổ nên chất vấn cô sao? cố nén nước mắt Nghi Đình trả lời
-Cô ta nói không sai, tôi sắp bị mù rồi, tôi còn là kẻ bỏ rơi anh, trong mắt người khác tôi đê tiện, tôi hèn mọn, tôi xấu xa, vừa lòng anh chưa?
Nhìn Nghi Đình nói xong liền nấc lên trước mặt anh, anh hiểu cô đang chịu nhiều hơn một uất ức nhưng không muốn nói cho anh nghe.
Cánh tay Gia Minh một lần nữa đưa lên, chạm nhẹ vào hai mắt Nghi Đình, hôm nay có dịp nhìn kỹ anh mới nhận ra trong tròng mắt cô đã vàng hết hơn nửa.
Tim anh nhói lên, không nhịn được, Gia Minh lạnh lùng đưa mắt nhìn những người đang ở trong phòng đã nói những lời bàn tán vừa rồi
-Cút.-
Nghe xong mọi người sợ hãi chạy nhanh ra ngoài. Chỉ có Tú Anh cô ta là thê thảm nhất, vừa định chạy trốn theo mọi người thì đã bị người của Gia Minh tóm lại rồi quăng luôn cô ta ra đường một cách rất thô bạo, theo lệnh của Gia Minh thì từ đây trở về sau cuộc đời của cô ta cũng không còn được sống tốt đẹp nửa.
Không gian phòng họp một lần nữa chìm vào im lặng, Gia Minh ngồi xuống ghế nhắm mắt lại đầy vẻ suy tư. Còn Nghi Đình thì đứng chôn chân tại chỗ trong đau đớn. Ông Trà lúc này mới thở dài rồi từ từ lên tiếng
-Chuyện của Trà Gia, cảm ơn Lữ Tổng đã ra mặt hủy bỏ phong sát. Dù hôm nay chúng tôi không nhận được thiện chí nào thì dù sao cũng thấy an ủi phần nào rồi. Còn chuyện của cậu và con gái tôi…
Ông Trà vừa nói đến đây, Nghi Đình sợ ba mình lỡ lời nên lập tức cô lên tiếng ngăn lại. Rõ ràng vẫn rất muốn nói cho anh nghe hết sự thật. Nhưng cuối cùng Nghi Đình lại không muốn nói. Bởi vì sau lưng cô còn có Bin. Cô sợ khi nghe xong Gia Minh sẽ làm ầm lên và mẹ anh sẽ lại càng ghét cô, rồi đem Bin đi như cái cách bà đã từng tàn nhẫn dùng tiền bắt buộc cô và Gia Minh rời đi, dùng thế lực để áp bức Trà Gia phải trong một ngày hoàn toàn phá sản. Hiện tại Gia Minh cũng đã có vị hôn phu xứng tầm với anh, nên cô nghĩ anh cũng không cần phải biết về chuyện trước đây làm gì nữa.
-Chuyện của con và Lữ Tổng chẳng có gì quan trọng để nói. Hôm nay đến đây đủ rồi. Xem như ba con mình không đủ may mắn. Lữ tổng anh có thể để tôi đưa ba tôi về rồi quay lại sau được không?
Gia Minh mở mắt ra, nhíu chặt đôi mày rậm nhìn Nghi Đình. Anh không hiểu tại sao cô cứ cố chấp giả vờ mạnh mẽ trước anh, anh đã từ bỏ tôn nghiêm của mình, dám đứng trước bao người để nói cô là vợ anh, thì tại sao cô lại không chịu dựa dẫm vào anh để trút bỏ mọi uất ức chứ? Hay là với cô, Anh thật sự vẫn không bằng tên khốn họ Đường kia.
-Cuối cùng em vẫn chọn cách không cần anh?
-Lữ Tổng tôi không hiểu ý anh?
-Là em không hiểu hay em cố tình không hiểu. Là em cố tình vẫn muốn vì tên họ Đường kia mà bỏ rơi tôi?
-Lữ Tổng chuyện giữa tôi và anh đã chấm dứt từ 5 năm trước. Xin anh đừng lôi những người không liên quan vào?
-Em…Nghi Đình cô được lắm.
Nhắc tới Đường gia thì Đường gia xuất hiện, đúng lúc Lữ Gia Minh bị Nghi Đình chọc cho phát điên lên. Bàn tay anh đặt trên bàn phút chốc nắm chặt vào nhau đến mức các khớp ngón trở nên trắng bệch.
Bên ngoài phòng ông Đường bước vào. Nhìn thấy Gia Minh uy phong lẫm liệt ngồi đó ông dù đã lớn tuổi nhưng với thế lực của Lữ gia cũng phải nép mình lập tức cúi đầu
-Xin lỗi Lữ Tổng, vì kẹt xe nên tôi đến muộn. Mong Lữ Tổng bỏ ra sai sót này.
-Đường Cẩn?
Gặp lại bạn thâm giao, ông Trà không nhịn được lập tức chào hỏi trước, ông Đường quay sang hướng phát ra âm thanh quen thuộc, vốn đã biết trước hôm nay sẽ gặp ai nhưng khi trực tiếp nhìn thấy ông vẫn không khỏi vui mừng.
-Lão Trà, đã lâu không gặp?
Gia Minh đưa cặp mắt sắt lạnh nhìn hai lão già trước mặt. Nhất là với Đường gia, vì vẫn hiểu lầm rằng lão Đường đây là ba chồng của Nghi Đình nên biểu cảm của Gia Minh không mấy vui vẻ.
Anh ngồi thẳng lưng đưa mắt nhìn họ. Lập tức vào luôn vấn đề
-Lữ Gia chỉ đứng sau gỡ bỏ lệnh phong sát Trà Gia. Còn việc hợp tác chúng tôi chưa có quyết định. Nên hôm nay Đường gia đến, không biết có thiện ý hay không? Nếu cảm thấy không có được lợi ích thì cuộc họp đến đây giải tán.