-Lữ Tổng khoan đã.
Gia Minh định đứng dậy rời đi thì nghe được tiếng ông Đường vang lên nên anh tiếp tục ngồi xuống ghế
-Chuyện gì?
Ông Đường đứng dậy, kính cẩn cúi đầu trước Lữ Gia Minh, bộ tây trang phẳng phiu cùng bộ dáng đầy quyền lực thế kia mà lại sợ Gia Minh một phần khiến cho người ta thật sự là không thể tin được
-Lữ Tổng hôm nay tôi đến đây với mong muốn hợp tác lại với Trà Gia.
Nghe xong câu này, tự dưng Gia Minh lại cáu lên
-Ông có biết với tình hình hiện tại của Đường gia, Công Ty các người hiện còn lo cho mình chưa xong nữa huống chi là đi giúp người khác hả?
ông Đường ậm ừ một lúc sau đó tiếp tục
-Tôi biết, nhưng nếu như không phải Trà gia bị phong sát suốt 5 năm trời thì có lẽ Đường Gia tôi cũng không đến nỗi nào bị ảnh hưởng. Lữ Tổng chắc hiểu rõ Trà Gia và Đường Gia là mối làm ăn lâu năm. Hai công ty có thể ví như tay mặt tay trái cùng nhau phát triển. Cánh tay phải bị phong sát thì cánh tay trái làm sao sải cánh tung bay nữa được hả Lữ Tổng?
-Tóm lại là ông muốn hợp tác lại với Trà Gia.
-Đúng?
-Vì lợi nhuận hay vì mối quan hệ khác?
Gia Minh nói đến đây, Nghi Đình không khỏi chột dạ vì cô hiểu anh đang hiểu lầm chuyện gì trong đầu.
-Lữ Tổng anh đừng làm khó chú Đường nữa.
-Chú Đường? Cô gọi ông ta là gì gọi lại lần nữa tôi nghe?
-Là chú Đường?
-Chẳng phải ông ấy là…là…?
Nói đến đây Gia Minh cau mày đưa mắt nhìn Nghi Đình đầy nghi hoặc cũng may lúc này ông Đường vừa kịp lên tiếng
-Tôi vì lợi nhuận, cũng vì mối thâm tình với Trà Gia hơn chục năm qua mà đến đây. Mong Lữ Tổng cho chúng tôi một cơ hội nữa?
Gia Minh thở hắt một hơi. Khóe miệng không hiểu đang nghi ngờ gì lại cong lên. Liếc nhìn Nghi Đình sau đó Gia Minh hỏi qua ông Đường một câu thật sự rất ngớ ngẩn
-Thế Con trai ông đã có vợ chưa?
Ông Đường ngẩng mặt nhìn Gia Minh đầy khó hiểu, thế nhưng vẫn bình tĩnh trả lời
-Thằng nhóc đó còn phải học Lữ Tổng thật nhiều nên chúng tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện sẽ cưới vợ cho nó! Lữ tổng anh hỏi là có ý gì?
-Không có gì? Chỉ tiện hỏi
-Thế Lữ Tổng nghĩ sao về chuyện 2 nhà chúng tôi hợp tác?
Lần này trong lòng Gia Minh như được trút đi gánh nặng. Anh thở phào, nhưng cơ mặt vẫn rất nghiêm túc. Hắng giọng một tiếng Gia Minh gật đầu nói
-Được, tôi đồng ý. Và sẽ tài trợ toàn bộ chi phí phục hồi xưởng gia công của Trà Gia.
…
Cuộc hợp tác kết thúc trong bất ngờ khiến cho ba của Nghi Đình và ông Đường không thể giấu được vui vẻ, hai ông già rời đi khi ra ngoài sảnh công ty còn rủ nhau đi uống rượu. Cứ thế chẳng ai thèm để ý đến Nghi Đình cô lúc này là vẫn còn mắc kẹt ở trong phòng làm việc của Gia Minh khi anh mới vừa thông báo với cô là anh có cuộc họp quan trọng với đối tác, thế nên cô phải ở lại đợi anh xong việc rồi cùng về nhà.
…
Khi Gia Minh xong việc và đưa Nghi Đình về đến nhà anh cũng hơn 7giờ tối. Mọi người giúp việc thấy Gia Minh về thì lập tức dọn cơm canh lên bàn ăn đầy đủ mời anh và Nghi Đình dùng bữa. Thế nhưng vì lúc chiều anh đi tiếp khách, lại có uống chút rượu nên bây giờ không thiết ăn uống gì nữa cả. Anh khoác tay, ý bảo Nghi Đình bên cạnh không cần dìu anh lên phòng mà hãy ở lại dùng bữa. Nhưng Nghi Đình thì cũng giống Gia Minh, cả ngày trong phòng dù anh bận việc bên ngoài thế nhưng vấn đề không quên dặn nhân viên đem thức ăn cho cô. Cuối cùng là cả buổi chiều vì buồn miệng mà Nghi Đình đã ăn hết 1 cái bánh sandwich và 2 chay trà olong cho nên bây giờ trong bụng cô cũng không còn chỗ trống để chứa thức ăn nữa. Cuối cùng là mọi người giúp việc lại phải tốn công dọn xuống.
Nghi Đình dìu Gia Minh lên phòng, có lẽ anh quá chén nên bây giờ đã ngấm say. Cả người nồng nặc hơi men cùng với dáng vẽ hai chân đi loạng xạ, người ngợm chẳng còn chút chuẩn mực nào của chàng tổng tài họ Lữ. Bây giờ nhìn anh chỉ là một tên bình thường, vẫn thích giao lưu ăn nhậu rồi sĩn say đến mức không còn mở nổi mắt để nhìn đường luôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lên đến phòng, Nghi Đình kéo anh lên giường nằm, sau đó cởi bỏ đôi giày da bóng loáng dưới chân anh ra, cô còn cẩn thận đắp lên người anh một tấm chăn vì cô sợ Gia Minh nằm ngủ sẽ thấm lạnh.
Xong đâu đấy, cả người Nghi Đình cũng thấm mồ hôi. Cô đi tắm, trút bỏ tất cả quần áo trên người lộ ra cả cơ thể trần trụi 3 vòng đầy đặn. Cô ngâm mình vào bồn tắm. Tận hưởng giây phút thật sự thoải mái sau cả ngày dài cô mệt mỏi vì chính cái cuộc họp vô tình nhưng hữu ý của Gia Minh. Cũng may là sao căn thẳng thì cô và ba mình cũng đã được có người đồng ý giúp.
Tắm xong, Nghi Đình mặc vào người chiếc áo choàng bông dày cộm bước ra. Cứ nghĩ Gia Minh say ngủ rồi nên cô cũng thoải mái. Thế nhưng có chet Nghi Đình cũng không ngờ được, Gia Minh lại chẳng hề ngủ, anh ngồi sừng sững trên giường ngủ. Từ lúc cô bước ra khỏi phòng tắm ánh mắt anh đã dán chặt trên người cô.
Yết hầu Gia Minh nhấp nhô lên xuống mấy bận, người nóng ran như dung nham đang bốc cháy ngùn ngụt khi nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp lấp ló bên trong chiếc áo choàng Nghi Đình đang mặc trên người…
Nghi Đình từ mấy hôm trở lại đây mắt cô đã dần yếu đi, như lời bác sĩ nói thì đúng là cô không còn thấy rõ nửa nhất là vào ban đêm, nếu như cô không nhanh phẫu thuật thì có thể cô sẽ phải mù vĩnh viễn, cho nên từ trong phòng tắm đi ra đến giường ngủ với cô bây giờ cũng thật khó khăn.
Á
Vì trước mắt chỉ dần là một màng mờ ảo nên Nghi Đình bất ngờ vấp phải chân giường, cả người cô đổ ập xuống, vừa vặn kịp thời Gia Minh đang ngồi trên giường đưa tay ra đỡ lấy sau đó kéo cô ngã luôn vào lòng anh. Chiếc áo choàng không biết vì vô tình hay cố ý mà cổ áo bị tụt sâu xuống, lộ ra trọn bộ khoảnh khắc thanh xuân ngọt ngào trước tầm mắt của Gia Minh.
Nghi Đình bối rối vì sự đụng chạm hiện tại còn Gia Minh lúc này anh lại nhanh chóng đặt tầm mắt đầy ham muốn của mình vào nơi đẹp nhất của cô.
Cơ thể anh rạo rực, hơi thở phả vào mặt Nghi Đình đầy hơi men. Anh dùng tay giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u cô lại, từ từ áp mặt sát lại gần Nghi Đình.
Nghi Đình hoảng hốt sợ anh sẽ tiến xa hơn nữa với cô, với lại cô chưa chuẩn bị sẽ cùng anh nên nếu cô và anh phát sinh quan hệ cô sợ bản thân sẽ lại bị ràng buộc. Còn nữa, điều cô sợ nhất vẫn lại là mẹ anh…Lần này nếu như Trà Gia vực dậy thành công, Nghi Đình cô sẽ chẳng đợi bà ra tay mà cô sẽ tự động rời xa Gia Minh theo ý của bà
-Gia Minh, đừng mà?
Gia Minh khựng lại. Ánh mắt tối màu nhìn Nghi Đình
-Lý do?
-Tôi…tôi…?
-2 tỷ vẫn chưa mua được cô à?
-Tôi có thể chấp nhận mọi điều kiện anh đưa ra, kể cả việc ở cùng với anh. Nhưng ngủ với nhau, chung đụng thể xác thì tôi không thể?
-Vì sao không thể, trừ khi là cô không muốn?
-Đúng? Tôi không muốn với anh?
Lần này Gia Minh không nhịn được giận giữ, anh đứng bật dậy, đôi mày nhíu chặt, anh giơ thẳng tay lên định tát vào mặt Nghi Đình. Thế nhưng khi nhìn thấy cô phản ứng nhắm chặt mắt lại chịu đựng. Anh lại không nỡ, cuối cùng cánh tay hạ xuống. Anh thở hắt ra một hơi. Trước khi bỏ đi vào phòng tắm còn để lại cho Nghi Đình một câu
-Nghi Đình, ĐÃ KHÔNG CHO NGỦ THÌ ĐỪNG CÓ GHẸO TÔI.!
..
Cả đêm đó sau khi tắm xong Gia Minh không hề ở lại phòng mà anh lái xe đi mất hút, để lại gian phòng rộng rãi trống trơn, chỉ mình Nghi Đình đơn độc ngồi bó gối suốt một đêm. Cô không ngủ, cứ suy nghĩ đến những chuyện đã qua sau đó khóc òa như một đứa trẻ vì không được cho kẹo mà khóc nấc lên vì bị tổn thương. Mãi cho đến khi trời sáng, gương mặt cô đã lem luốc dính đầy nước mắt.
-Tôi đi công tác, cô không cần ở lại muốn đi đâu làm gì cũng được. Nhưng 3 ngày sau tôi về nhớ phải có mặt ở nhà.
Nhận được tin nhắn của Gia Minh, Nghi Đình bật dậy như cái lò xo. Cô vào phòng tắm vệ sinh rửa mặt sạch sẽ. Sau đó mặc một hơi chiếc váy kín đáo đi nhanh ra khỏi nhà. Giờ phút này Gia Minh đi đâu cũng được, cô mặc kệ anh. 3 ngày không có anh bên cạnh cô muốn được vào viện với Bin của cô.
3 ngày sau.
Giữ đúng lời hứa, khi Gia Minh về Nghi Đình phải có mặt tại nhà.
Cửa phòng mở ra, trước mắt Nghi Đình Gia Minh mặc tây trang màu đen, dưới chân cũng mang giày da màu đen, mặt nghiêm tuấn tú, hiển nhiên Gia Minh đúng thật là vừa đi công tác trở về…
Nghi Đình đang ngồi trước bàn trang điểm, cô định đứng lên bắt chuyện trước với Gia Minh, hỏi xem anh đi công tác có tốt đẹp không? Vì dù sau thì 3 ngày qua anh đã cho phép cô được thoải mái ở bên con trai mình nên cô cũng muốn khi anh về sẽ cảm ơn anh một tiếng.
Thế nhưng Nghi Đình chưa kịp đứng khỏi ghế thì bất ngờ điện thoại rung lên hiển thị tin nhắn đến
Là một tin nhắn từ số lạ. Nghi Đình cảm nhận dường như có điều bất thường, cô tò mò nên mở ra xem ngay. Dòng tin nhắn lạ nhanh chóng đập vào mắt cô
-Nghe nói cô đang sống cùng với Gia Minh vừa hay 3 ngày qua Anh Gia Minh ở với tôi. Hôm nay quay hình xong cho bộ phim sắp ra mắt nên tôi trả anh ấy về với cô đấy? Nhớ chăm sóc chồng sắp cưới của tôi cho cẩn thận nha.
Kèm theo dòng tin nhắn ấy là hình ảnh mờ nhòa trước mắt Nghi Đình, nhưng dù không nhìn thấy rõ thì hình ảnh Trịnh Minh Nguyệt và Gia Minh nằm ôm nhau trong một khách sạn vẫn đủ để Nghi Đình nhận ra
Nghi Đình hít sâu một hơi, bàn tay cô bấu chặt chiếc điện thoại đến mức chiếc điện thoại muốn vỡ tan ra, cả lồng n.g.ự.c cô đau đến không thở nỗi. Tại sao chứ? Tại sao anh lại dùng cách đau đớn này để hành hạ cô. Lia mắt sang nhìn Gia Minh, vẫn thấy anh bình thản như chẳng có chuyện gì, vẫn đẹp trai phong độ, dáng nam nhân chuẩn mực đến mức nữ nhân trước mắt dù là ai cũng phải là động lòng thế mà đối với Nghi Đình lúc này, cô thật sự rất ngán ngẩm và ghê tởm anh, nụ cười trên môi cô dần tắt ngấm, thái độ vui mừng ngày gặp lại thay bằng ánh mắt trào phúng hiện rõ. Nhưng cô hiểu mình giờ đây không đủ tư cách để tra hỏi anh cứ thế cô ngồi im, chẳng một động tác thừa thẳng tay nhấn block số điện thoại kia không chút do dự.