Hợp Đồng Làm Vợ Tổng Tài

Chương 15



Đặt điện thoại úp lại, Nghi Đình chẳng buồn nhìn thêm Gia Minh lần nào nửa, cô giả vờ cầm lấy hũ kem body thoa trên tay mình, vừa thoa vừa suy nghĩ ra những chuyện không đâu. Kết quả là sau một lúc cô cứ miết kem mãi một chỗ trên tay mình thành ra da tay vô tình đỏ ửng cả lên.

Bên kia Gia Minh đưa mắt nhìn Nghi Đình chỉ 1s là thu tầm mắt lại ngay, vì anh cũng đang có việc bận. Để cặp táp xuống bàn làm việc, Gia Minh cởi bỏ áo vest trên người anh ra, nới lỏng luôn chiếc caravat màu xanh trên cổ sau đó ngồi xuống mở nhanh chiếc laptop ra. 

3 hôm nay anh phải vừa ký hợp đồng với đối tác, vừa phải theo dõi tình hình bên công ty truyền thông của mình. Vừa hay bộ phim mới bấm máy của anh được quay ở biển, cũng tiện đường anh đi công việc nên có ghé ngang. Minh Nguyệt là diễn viên chính nên khi phim bấm máy, lúc Minh Nguyệt diễn vai Ngọc mặc áo dài sinh viên cùng nam chính vai Minh ngồi dưới hàng ghế đá ngước nhìn lên trời cao cùng đánh thuế ước mơ. Lúc ấy bỗng dưng trong lòng Gia Minh anh có một một khoảng. Anh nhớ lại ký ức của anh và Nghi Đình.

-ước mơ của em sau này sẽ làm một nhà biên kịch tài ba, em sẽ viết ra nhiều kịch bản nổi tiếng và sản xuất thành phim.

-Còn anh ước mơ sau này của anh là Phi Công. Anh muốn mình được lái máy bay bay đi khắp thế giới.

Nghĩ đến đây lồng n.g.ự.c Gia Minh liên tục co thắt, ước mơ tuổi thanh xuân ấy chẳng ai đánh thuế nên câu trả lời rất hồn nhiên. Thế nhưng lại có mấy ai theo đuổi được đến cùng. Năm đó Anh quên nói với Nghi Đình ước mơ mà anh nói với cô chỉ là nói dối. Ước mơ thật sự của anh là muốn đứng sau hỗ trợ chắp cánh cho ước mơ của cô được trở thành hiện thực. Cô muốn làm nhà biên kịch thì anh sẽ làm chủ công ty giải trí để hỗ trợ cô.

Nhớ lại chi tiết ấy, rồi nhìn nam chính và nữ chính đang đóng phim. Gia Minh vô thức giật mình bởi một vài chi tiết. Cho nên sau khi xong việc là anh lập tức trở về nhà, nhờ trợ lý gửi kịch bản phim qua nhanh cho anh xem.

-Hồng Trần Như Mộng? Là một tiểu thuyết mạng của một biên kịch mới vào công ty. Đây cũng là tác phẩm dự thi xuất sắc được chọn để bấm máy. Đăng Quang. Đường Đăng Quang, con trai của công ty may mặc lớn nhất miền Nam của Đường Gia nộp bản tiểu thuyết này để dự thi.

Vừa đọc sơ qua lý lịch của biên kịch công ty mình, Gia Minh lập tức cau mày khó chịu, ánh mắt anh tối màu lia qua phía Nghi Đình. Đúng lúc điện thoại cô có cuộc gọi đến.

Sau khi bị chặn, Minh Nguyệt điên tiết lấy số khác gọi cho Nghi Đình. Khi Nghi Đình bắt máy, cô ta nhanh chóng vào chuyện ngay

-Cô đã xem hình tôi gửi hay chưa? À chắc là chưa đâu? Vì cô bị đui thì làm sao nhìn thấy cho được.

Lời nói đầy mỉa mai không khỏi khiến cho Nghi Đình cảm thấy bị tổn thương. Cô im lặng, hồi lâu nghi ngờ lý do Trịnh Minh Nguyệt biết mắt cô có vấn đề chắc chắn là Tú Anh đã thọc mạch.

Nghi Đình im lặng, Minh Nguyệt càng được nước làm tới

-Tôi nói đúng hay sao mà cô không thể trả lời vậy hả? Hóa ra là người ta đồn chính xác rồi.

-Thì liên quan gì đến cô?

-Có chứ? Rất liên quan nữa là đằng khác. Nếu như cô không bám lấy chồng sắp cưới của tôi thì dù cô có đui mù gì cũng k/ệ m/ẹ cô ra tôi chẳng quan tâm đến đâu?

-Vậy thì cô cứ kệ m/ẹ tôi ra đi, gửi hình cho tôi rồi còn gọi tôi chi nữa hả? Chồng cô vẫn còn đó tôi có cắn sứt mẻ mất miếng thịt gà nào đâu?

-Cô? Biết đều thì nên tránh xa anh Gia Minh ra đi. Cô không xứng với anh ấy? 

-Vậy để tôi hỏi Giai Minh xem cô có xứng hay không?

-Cô, cô là đang muốn chống đối lại với tôi đúng không? Nghi Đình, ngày xưa cô hứa với mẹ Gia Minh những gì chắc cô chưa quên đâu nhỉ? 2 tỷ đó nếu đã cầm tiền, thì cũng nên thực hiện lời cô hứa đi chứ? Sau cứ phải tồn tại như cô hồn lỡn quởn mãi không buông vậy? 

–---

Nghi Đình nuốt cơn giận vào lồng ngực, đúng là cô có cầm tiền, đúng là cô nuốt lời, thế nhưng chẳng phải là do Lữ Gia Minh ép buộc cô hay sao? 

Thấy Nghi Đình không nói Minh Nguyệt càng được nước làm tới 

-Chắc tai nạn xe cô chưa quên đâu đúng không? Nếu như cô còn dám quyến rũ anh Gia Minh thì coi chừng cái mạng của mẹ con cô không ai nhặc về hộ lần nữa đâu.

Nghe đến đây ký ức không mấy tốt đẹp kia bỗng tràn về. Khiến cho Nghi Đình bất giác trong lòng dấy lên sự sợ hãi, tim cô đập mạnh, bàn tay cầm điện thoại càng thêm siết chặt 

-Vụ tai nạn có phải do mấy người đứng phía sau hại tôi đúng không? 

Vụ tai nạn kia, sau khi Nghi Đình cô hồi phục thì đã được ai đó đứng ra dọn dẹp tất cả không còn chút manh mối. Nghi Đình vốn vẫn luôn nghĩ là chuyện ngoài ý muốn.

Chỉ là sau đó, bao nhiêu chuyện chứng minh lại cô mới biết mọi đau khổ mà mẹ con cô gặp phải là do người ta cố tình muốn ban cho mẹ con cô cái chet.

Kia đầu im lặng một lát, một lúc sau Minh Nguyệt mới nhếch môi cười lớn một tiếng rồi trả lời 

-Cô thông minh đó.

Nghi Đình giận đến cả người run rẩy.

-Tôi sẽ báo Công an bắt các người.

-Cô đáng thương thật, nhưng cô nghĩ công an sẽ tin lời cô rồi đi bắt mẹ của Lữ Gia Minh hay sao? Ha ha đừng có lấy trứng chọi với đá rồi nghĩ trứng sẽ không bể. Tôi nói lại một lần nữa, rời xa chồng tương lai của tôi ra, nếu như không muốn con cô rời khỏi thế giới này?

Những lời nói đe dọa ấy tạo thành những âm thanh ong ong bay vào lỗ tai Nghi Đình như là lẫn chung với m.á.u khiến cho Nghi Đình tức giận đến mức run rẩy. Hốc mắt cô đỏ lên không kiểm soát được, đến mức hai dòng lệ nóng đổ dài xuống gương mặt mỹ ái của cô.

Gia Minh đứng đằng sau Nghi Đình từ lúc cô bắt đầu câu chuyện, hàm ý anh cũng hiểu một phần trong đó. Đưa tay lên chạm vào gương mặt cô lau đi nước mắt. Anh nhẹ nhàng hỏi 

-Làm sao lại khóc?

Nghi Đình ngước nhìn Gia Minh. Lúc này càng hận anh hơn. Nỗi đau mà cô chịu đựng chẳng phải do mẹ con anh gây ra hay sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

-Tôi hận anh, hận cả gia đình anh. Nếu thời gian quay lại tôi thề sẽ không bao giờ yêu anh đâu?

Vừa nói Nghi Đình vừa khóc, vừa uất ức đưa tay đánh mạnh vào người Gia Minh như thể muốn trút bỏ mọi đau khổ mà cô gặp phải.

Gia Minh đứng đó, im lặng để cho cô đánh, sau đó vòng tay ôm lấy cô ép vào lòng anh, cảm nhận cả người cô đang run lên. Lòng n.g.ự.c anh cũng không mấy dễ chịu.

-Đánh đủ chưa hả? Đủ rồi thì nín!

-Nhà họ Lữ các người chẳng ai tốt đẹp cả, ai cũng đều muốn giet tôi, cả anh cũng vậy? 

-Tôi thì làm sao?

-Anh là đồ đáng ghét nhất. Nếu như không phải vì yêu anh tôi đâu có ra nông nỗi này, gia đình tôi cũng không bị phá sản. Là do anh. Tất cả do anh.

Trong lúc Nghi Đình chửi bới, Gia Minh lập tức đặt đôi môi của anh hôn lên môi cô. Chặn ngang những lời cô nói.

Hơi thở của Nghi Đình nhanh chóng loạn lên trong nháy mắt, Gia Minh hừ lạnh, anh bế thốc cô lên giường rồi ném xuống. Một thân anh nằm đổ lên người cô

Nghi Đình bên dưới trừng mắt hoảng hốt nhìn Gia Minh 

-Anh muốn làm gì mau thả tôi ra?

-Em đang nghĩ tôi muốn làm gì?

-Anh điên rồi mau thả tôi ra, tôi không muốn, anh tìm cô ta mà thỏa mãn. Tôi ghê tởm anh. Biết trước yêu anh đau khổ như thế này thì giữ việc c.h.ế.t xuống 18 tầng địa ngục và chọn yêu anh. Tôi thà chọn cho mình cái chet.

-Vậy thì chúng ta cùng chet đi. Tôi cũng đang muốn 

-Anh điên rồi, buông tôi ra, buông ra.

Vừa nói Nghi Đình vừa vùng vẫy muốn rời khỏi Gia Minh, thế nhưng anh không những không thả cô ra, lại còn thô bạo giữ chặt người cô lại. Anh đưa tay lên chạm vào mắt cô, cảm nhận đồng tử trong đôi mắt cô không còn chuyển động linh hoạt được nữa, tim anh như có ai đó cầm d.a.o đ.â.m mạnh vào. Giọng anh nghèn nghẹn, nhìn trực diện cô nói 

-Thay vì khóc lóc vô nghĩa thì bây giờ chúng ta làm chuyện có ý nghĩa hơn đi. Bên tôi. Tôi giúp em trả thù…!

-Anh? Anh vừa nói câu gì?

Nghi Đình sững người mất mấy giây khi nghe câu nói này của Gia Minh. Còn anh anh thản nhiên trả lời. Vừa nói vừa kéo tay áo anh lên. Lộ ra trước mắt Nghi Đình là khoảng da thịt đầy vết sẹo. 

-Tôi nói nếu em đồng ý bên tôi tôi sẽ giúp em trả thù!

-Kể cả trả thù mẹ anh? Lữ Gia Minh, bà Hà là mẹ anh đó, tôi hận bà ta, anh có thể trả thù bà ấy vì tôi hay không? 

Vừa nói Nghi Đình vừa cười, nụ cười lạnh giá đầy thù hận được in trên môi cô. Cứ nghĩ Gia Minh sẽ không thể đâu, vì dù sao họ cũng là mẹ con cơ mà? Thế nhưng câu trả lời của Gia Minh lúc này lại khiến cho tâm thức của Nghi Đình bị chấn động mạnh

-Có thể!

-Gia Minh? Tại sao? 

-Vì…?

Nhắc đến bà Hà, Gia Minh đột nhiên cáu bẩn, trong tròng mắt ấy đỏ rực nhuốm màu u ám, cơ hồ khiến cho Nghi Đình suy nghĩ hình như anh và mẹ anh có chuyện gì đó không thuận nhau thì phải. 

Gia Minh định nói cho Nghi Đình biết lý do. Nhưng đúng lúc này anh lại có cuộc gọi đến.

Gia Minh liếc nhìn màn hình xem người gọi đến, sau đó bấm tải loa lên cho Nghi Đình cùng nghe.

Tiếng Trịnh Minh Nguyệt gào to trong điện thoại. Có lẽ cô ta hiện đang rất tức giận vì Nghi Đình không tiếp chuyện với cô ấy.

-Gia Minh, em nói cho anh biết, Nghi Đình cô ta sắp mù rồi, con trai cô ta còn bị tim sắp chết. Nhà họ Lữ của anh sẽ không bao giờ chấp nhận cho anh lấy cô ta đâu? 

Lại là Trịnh Minh Nguyệt. Một đại tiểu thư danh giá lại chơi trò hèn hạ đúng thật khiến Nghi Đình chỉ thấy xem thường.

Cô ngồi trên giường, im lặng nghe rõ câu trả lời đầy lạnh lùng của Gia Minh thốt ra.

 -Tôi với cô ấy có như thế nào cũng là chuyện của tôi, không liên quan gì tới nhà họ Lữ, càng không liên quan tới cô?

-Anh nên nhớ nếu như anh không lấy em thì bà Hà cũng sẽ không để anh yên đâu. Nội bộ trong tập đoàn đều là tay trong của bà ta, chỉ cần bà ấy tức giận phất tay một phát thì tất cả mọi người cũng sẽ đồng lòng lật đổ anh ngay nếu như không có Trịnh gia em ở phía sau chống lưng cho anh.

-Dữ vậy sao? Thế bây giờ Trịnh tiểu thư cô muốn gì?

-Em muốn anh rời khỏi Nghi Đình. Mau chóng kết hôn với em? 

Nghe xong câu này, bất ngờ Gia Minh nhếch môi cười mỉa một tiếng. Sau đó anh vòng tay ôm lấy Nghi Đình vào lòng rồi lớn tiếng nói vào điện thoại 

-Kết hôn? Xin lỗi nhưng nhìn cô tôi không có hứng?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com