Hợp Đồng Làm Vợ Tổng Tài

Chương 16



Trịnh Minh Nguyệt bị Gia Minh nói cho tức điên lên. Nên không còn là giọng nói mềm mỏng nữa, cô ta lớn tiếng gắt lên

-Anh dám, Lữ Gia Minh anh có biết mọi người ai cũng biết chuyện chúng ta sắp kết hôn rồi hay không hả? Anh định hủy hôn hay sao?

-Tôi chỉ biết giữa tôi và cô là liên hôn hào môn. Ngoài điều đó ra thì tôi và cô chẳng có chút gì liên quan cả? 

-Chẳng có liên quan? 5 năm qua em luôn bên anh, đồng hành cùng anh trong lúc anh khó khăn nhất, thế mà bây giờ anh bảo em chẳng liên quan. Lữ Gia Minh, anh bị con kh..ố..n Trà Nghi Đình bỏ bùa anh nên anh lú rồi đúng không? Em nhắc lại cho anh nhớ năm đó là nó bỏ rơi anh, nhận tiền của mẹ anh để đi theo tên đàn ông khác còn sinh ra một thằng con bệnh tật. Một người đàn bà lăng loàn như thế vốn dĩ anh nên từ bỏ sớm mới đúng. Thế mà hết lần này đến lần khác anh u mê không chịu tỉnh. Vẫn vì con khốn ấy mà bỏ qua những điều tốt đẹp trong đó có em?

Trịnh Minh Nguyệt như thể đang lên cơn điên, cô ta đem tất cả những phuẩn uất gào lên trong điện thoại thế nhưng Gia Minh vẫn bình thản ôm lấy Nghi Đình rồi trả lời 

-Tôi nhắc lại cho em nhớ, giữa chúng ta ngoài mối liên quan hợp tác giữa hai nhà thì những chuyện khác của tôi không liên quan đến em.  Cảm ơn bao năm qua đã tự nguyện bên tôi, nhưng là em tự nguyện chứ tôi không cần.

-Cái gì? Anh không cần, anh có biết anh đang nói gì không hả Gia Minh?

-Tôi không cần cô lo cho tôi?

-Anh. Huhu

Trịnh Minh Nguyệt tức đến phát sản sau đó khóc òa. Cô ta nghẹn ngào nấc lên từng tiếng kể lể.

-Anh không cần. Gia Minh anh nhớ lại đi, ai là người chăm sóc anh mấy tháng trên giường bệnh, anh là người lo lắng bên cạnh giúp đỡ anh suốt mấy năm qua. Còn nữa anh quên là nếu năm đó ba em không cứu anh thì anh sẽ c.h.ế.t rồi à? Anh chắc cũng không quên anh từng hứa gì với ba em đâu đúng không…

-Hứa gì? Tôi quên rồi.

-Anh hứa với ba em sẽ cưới em.

-Không nhớ?

-Anh…

-Trịnh Minh Nguyệt. Thứ em cần nhớ và nghe rõ đây. Lữ Gia Minh tôi đủ thế lực để bóp c.h.ế.t Trịnh gia của em. Em nên cẩn trọng lại lời nói của mình. Nếu em muốn Trịnh gia biến mất khỏi thành phố A thì cứ tiếp tục nói.

-Gia Minh, anh đang đe dọa em hả?

-Tôi giống đang đe dọa em?

-Anh nghĩ anh đủ quyền lực để hạ Trịnh gia à? Anh…

Tút tút tút 

Không để Trịnh Minh Nguyệt nói hết câu Gia Minh nhanh chóng dập điện thoại qua một bên, cuộc gọi đến cũng vì thế mà tự động kết thúc.

-Gia Minh?

Những gì anh vừa nói Nghi Đình không bỏ xót một câu nào, vừa nghe cô vừa xâu chuỗi lại cô phát hiện ra hình như mấy năm qua đối với Gia Minh anh sống không tốt  như cô từng nghĩ một chút nào. Nhất là đối với bà Hà mẹ anh, dường như mối quan hệ không mấy được tốt đẹp.

Nghi Đình từ từ chạm tay vào từng vết sẹo trên tay Gia Minh, lồng n.g.ự.c cô từng chút đậm mạnh. Viền mắt cô đỏ hoe, cảm giác đau theo từng vết thương của anh.

Nghe Nghi Đình gọi tên mình, Gia Minh xoay nhìn thẳng vào mắt cô. Trông thấy gương mặt cô đượm buồn, lại rưng rưng khóc, anh lập tức hỏi 

-Sao khóc? 

-Đau?

-Đau ở đâu? 

-Tay anh. Tay anh bị sao thế, kể em nghe?

Gia Minh liếc nhìn vết sẹo trên tay mình rồi khẽ cười, anh không nghĩ rằng Nghi Đình vẫn để ý đến nó?

-Em đang quan tâm anh, lo lắng cho anh, hay chỉ đang tò mò rằng tại sao anh lại bị thương hả?

Nghi Đình bặm môi cố không cho mình nấc lên vì câu hỏi của anh, cô chưa từng hết yêu anh, nên vì vậy tất cả trên người anh nếu bị thương chỉ một lớp da nhỏ cô cũng đều thấy xót. Chỉ là với anh, bên anh cô sợ mẹ anh sẽ làm hại cô và gia đình cô…Cho nên cô mới miễn cưỡng rời xa anh mà thôi. Ngày đó rời xa anh, cô nghĩ rồi sau này anh sẽ quên cô và lại hạnh phúc bên một người mới xứng đôi vừa lứa với anh. Cô đâu có ngờ rằng mãi khi năm tháng trôi qua, cả anh và cô lại chẳng dứt ra được. Lại một lần nữa đối diện với nhau, nhưng lần đối diện này không phải là yêu, mà là bên nhau để dằn vặt, để làm nhau đau.

Đối diện với gương mặt ưu tú đã làm cô si mê bất chấp này, con tim cô liên tục loạn nhịp, vô thức không kìm chế được suy nghĩ cô khẽ đưa mặt mình gần sát mặt anh, hai mắt cô nhắm nghiền, dùng đôi môi đỏ mộng của mình tìm đến đôi môi đang khô khốc của Gia Minh mà từ từ ngậm lấy.

Không biết động lực nào xui khiến cô lại dám liều mạng có suy nghĩ muốn trầm luân với anh, thế nên khi hôn Gia Minh một lúc Nghi Đình mới bừng tĩnh mà nhìn nhận việc mình đang là không thẹ.

Buông vội Gia Minh ra, cô ngại ngùng đến đỏ cả mặt.

-Em xin lỗi, nhưng bao năm qua em chưa từng hết yêu anh?

Trong đêm tĩnh mịch hành động vừa rồi của Nghi Đình khiến cho tình yêu của anh dành cho cô bao năm qua đang nguội lạnh bỗng chốc bừng lên ngọn lửa thiêu đốt cả người anh. Thế nhưng tại sao chưa hết yêu anh, lại rời bỏ anh từng ấy năm, lời nói của cô, đối lập với hành động quá nhiều nên không thể làm cho anh tin tưởng được dù rằng anh hiểu những năm qua cô chắc chắn cũng sống không hề tốt đẹp là mấy.

 Gia Minh cười khẩy một tiếng , đôi mắt  hằn lên những ngọn lửa đỏ rực nhìn cô đáp lại

-Chưa từng hết yêu anh, nhưng không thể  không yêu được người khác? 

-Gia Minh anh đừng dùng những lời nói đó để hành hạ em được hay không? Em có nỗi khổ, 

-Em có nỗi khổ, vậy còn anh thì sao hả? em đã bao giờ từng nghĩ đến năm năm qua không có em anh sống tồi tệ và khổ sở đến thế nào hay không? 

-Anh sống khổ, sống khổ là trong vòng năm năm leo lên được chứ Tổng GIÁM ĐỐC CỦA TẬP ĐOÀN LỮ GIA lừng danh. Thế lực của anh ở thành phố này có thể nói là dưới một người trên vạn người. Nếu như ông chủ của Kim Ưng, thế lực mạnh nhất của Châu Á không tồn tại thì có lẽ anh đã là người đứng đầu tất cả rồi. Anh nói em nghe xem anh khổ ở chỗ nào?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lời nói của Nghi Đình thốt ra càng khiến nụ cười trên môi Gia Minh càng thêm chua chát, trong lồng n.g.ự.c anh như có một tảng đá nặng trịch đè lên trái tim nhỏ bé của anh vì cô đang đập thổn thức đến mức chỉ một chút nữa thôi nó sẽ không thể đập nữa. Nổi khổ của anh không phải là những thứ cô vừa nhắc đến. Nổi khổ của anh là những ngày không có cô, anh đã vượt qua chẳng hề dễ dàng một chút nào? Cô thể hiện sự thương xót khi thấy những vết sẹo trên tay anh. Nhưng lại dẫn chứng rằng 5 năm qua anh sống rất sung sướng khi nắm quyền tất cả. Đám Con gái như cô đúng là suy nghĩ thật quá đơn giản

-Thế em kể anh nghe em đã khổ thế nào? Để anh dùng cân đo đong đếm nỗi khổ của em nặng được bao nhiêu gam?

-Anh…xem như em chưa từng nói gì?

-Vậy thì đi ngủ?

-Anh ngủ trước đi. Em chưa buồn ngủ?

-Chưa buồn thì cũng nằm xuống?

-Anh…

-Nằm xuống! 

Không nói không rằng Gia Minh không một động tác thừa anh lột luôn bộ tây trang trên người anh ra ném luôn xuống nền gạch, sau đó nằm xuống giường, vươn tay kéo cô nằm luôn trên tay anh.

-Anh không đi tắm à?

-Lúc nãy ghé qua công ty đã tắm rồi. 

-Ừ?

Nghi Đình trả lời xong liền nằm im giả vờ nhắm mắt, nhưng cô không thể phủ nhận được rằng trước sau như một đối với anh lý trí của cô luôn bị anh chi phối…Tuy giả vờ không quan tâm đến anh, nhưng từng giây từng phút trôi qua tim cô cứ vì anh mà đập mạnh liên hồi.

-Không muốn nói gì với anh sao?

Nghe được giọng trầm ấm cùng mùi hương gỗ nhè nhẹ từ cơ thể thoát ra của Gia Minh, Nghi Đình từ từ mở mắt quay sang nhìn anh. Cô nói 

-Anh muốn em nói gì?

-Nói về lý do 5 năm trước?

-Chẳng phải anh đã biết rồi còn gì?

-Em muốn anh nghĩ là em vì yêu người khác mà bỏ anh?

-Muốn hay không thì mọi chuyện cũng đã rồi.

Đáp lại câu trả lời đầy bình thản ấy của Nghi Đình. Là ngọn lửa chiếm hữu trong anh tiếp tục bốc cháy. Gia Minh không nhịn được đưa tay bóp lấy cổ cô, hai mắt anh đỏ ngầu, khuôn miệng đẹp đẽ gằng lên 

-Nghi Đình, em lại đang muốn chọc tức tôi đúng không? Em nên nhớ tôi đã nhân nhượng với em quá nhiều lần rồi. Tại sao lại chọn cách không thànb thật với tôi hả?

Nghi Đình giương mắt nhìn Gia Minh. Cô hiểu rõ cô đã làm anh đau lòng. Thế nhưng biết làm sao được, vốn dĩ bây giờ cô và anh đang sống chỉ để ngược nhau mà.

-Thế thì anh đừng nhân nhượng với em nữa. Em sẽ trả lại anh…

Nghi Đình định nói sẽ trả lại tiền cho Gia Minh. Thế nhưng cô nhớ đến đôi mắt mình cần chữa trị, và số tiền chữa trị ngoài khả năng của cô, nếu bây giờ cô trả lại tiền cho anh, đồng nghĩa cơ hội chữa trị của cô không còn. Sau này cô còn muốn được nhìn thấy vạn vật xung quanh. Muốn nhìn thấy Bin hồi phục sức khỏe và lớn lên như những đứa trẻ khác, nên cô không còn cách nào khảc được là phải giữ lại số tiền Gia Minh đưa.

 -À không Em nguyện sẽ làm một con osin để chăm sóc phục vụ anh cho đến khi anh cảm thấy đã đủ số tiền anh bỏ ra cho em là được? 

-Được. Là cô tự nói muốn chăm sóc phục vụ tôi? 

-Chỉ cần là anh sai việc, việc gì em cũng sẽ siêng năng làm. Chỉ cần khi em làm việc. Mỗi việc làm xong anh sẽ trừ dần vào tiền anh đưa cho em là được. 

-Không thành vấn đề. 

-Vậy anh ngủ trước đi. Em qua sopha em ngủ.

Nói xong Nghi Đình nhổm dậy, nhưng cô chưa kịp leo xuống giường đã bị Gia Minh vươn tay kéo lại. Bị mất đà cô ngã luôn xuống nằm trên người anh.

-Ai cho cô đi?

Trước ánh mắt nhìn mình đầy phức tạp. Nghi Đình run rẩy như chú thỏ nhút nhát bị tên thợ săn bắt được. Cô ngập ngừng nhìn anh dò hỏi 

-Anh muốn làm gì?

-Tôi muốn phục vụ.

-Phục vụ việc gì giờ này ạ?

-GIẢI QUYẾT KHÓ KHĂN CỦA TÔI?

-ý anh là sao em chưa hiểu ạ?

-KHÔNG HIỂU THÌ ĐỂ TÔI THỰC HÀNH CHO CÔ HIỂU? CÁI GIÁ CỦA  2 TỶ PHẢI PHỤC VỤ NHƯ THẾ NÀO MỚI XỨNG ĐÁNG VỚI ĐỒNG TIỀN TÔI ĐÃ BỎ RA?

Nói dứt lời không để Nghi Đình kịp tiêu thụ được lời nói của mình, Gia Minh đã lật cô nằm xuống, sau đó cả thân hình anh nằm trên đè lên cô, anh cúi xuống dùng đôi ngang tàn của mình áp đặt lên môi cô, vừa hôn, vừa cắn, ngấu nghiến chiếm hữu một cách đầy thô bạo mặc cho Nghi Đình bên dưới cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi nhưng cô càng muốn trốn tránh, càng muốn từ chối anh thì càng khiến cho con ác thú chiếm hữu trong anh bừng tỉnh giấc. 

Cứ thế lửa hận, lửa tình hòa quyện vào nhau bùng cháy khủng khiếp, sức nóng lan tỏa đến hai cơ thể khiến cho Gia Minh khó chịu đưa tay chạm vào người Nghi Đình rồi giật phăng một phát.

Dưới ánh đèn ngủ màu vàng rọi xuống, vì hành động thô bạo kia của Gia Minh mà trên người Nghi Đình lúc này trần trụi phô ra chẳng còn một chút vướng víu của mảnh vải nào được sót lại… 

.....


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com