Sau khi đến biệt thự lớn nhà họ Lữ.
Lữ Gia Minh và Trà Nghi Đình vừa bước vào nhà, sau cái cúi đầu chào của tất cả người làm và vệ sĩ trong nhà thì chưa gì đã nghe tiếng của Trịnh Minh Nguyệt đon đả niềm nở với Gia Minh
-Gia Minh đã lâu không gặp, hôm nay em với ba mẹ…
Chẳng để Minh Nguyệt nói hết câu, Gia Minh đã kéo Nghi Đình lách qua cô ta ánh mắt anh lạnh nhạt như thể chẳng để Minh Nguyệt trong mắt.
Gia Minh bước đến, trước mặt ba mình và tất cả anh và Nghi Đình cúi đầu chào. Sau đó Gia Minh nghiêm túc thông báo
-Đây là Nghi Đình, vợ con. Hôm nay con đưa vợ con về ra mắt ba.
Gia Minh dường như cũng chẳng thèm giới thiệu Nghi Đình với bà Hà, nên khiến cho bà tức đến mức thái độ ra mặt.
-Gia Minh, dường như con không thèm nói đến mẹ luôn đấy. Với lại hôm nay có bác Trịnh qua đây. Sao con lại dắt một kẻ mù như cô ta về hả?
Gia Minh nghe xong liền liếc mắt nhìn bà Hà như thể rất lấy làm khó chịu. Minh Nguyệt bên cạnh nghe xong chỉ biết tỏa ra thích thú vì Nghi Đình vốn chẳng được lòng của Lữ Gia. Thế nhưng ngoài mặt cô ta vẫn giả vờ nói đỡ
-Dù sao hôm nay anh Minh cũng về, hai bác nên để anh ấy dùng cơm với gia đình cho vui vẻ ạ. Còn cô ta, cô ta là một người mù, hai bác có thể cho quản gia đưa cô ấy ra ngoài ngồi chờ là được. (Hóa ra Trịnh Minh Nguyệt chưa biết Nghi Đình đã chữa mắt)
Gia Minh lúc này nghe xong bàn tay siết c.h.ặ.t t.a.y Nghi Đình. Anh chẳng thèm bước thêm bước nào nữa cũng chẳng thèm ngồi xuống ghế, lạnh lùng nhìn về phía bố mẹ Trịnh Minh Nguyệt nói
-Bác Trịnh, xin hỏi đây là gia giáo của nhà hai bác hay sao?” ( ý Gia Minh là anh đang nói chuyện với ba mẹ anh, cớ sao Minh Nguyệt dám xem mỏ vào)
Bầu không khí vì câu nói của Gia Minh buộc tăng thêm phần quỷ dị.
Còn Trịnh Minh Nguyệt chỉ có thể là quê đến mức c.h.ế.t trân tại chỗ.
Vốn dĩ Trịnh Minh Nguyệt được cưng từ nhỏ tới lớn, không ai dám nặng lời với cô ta. Thế mà hôm nay Gia Minh dám đối diện với ba mẹ cô lại nói ra lời như thế
Ông bà Trịnh sắc mặt không hề tốt lắm nhưng vẫn cố giả vờ cười gượng trả lời Gia Minh
-Con bé nghĩ gì nói đó con đừng chấp nhất em nó?
-Cô ta năm nay đã trên hai mươi tuổi, ở nhà người khác lại mắng chủ nhân là người mù còn muốn đuổi ra ngoài, bác lại bảo cái này là nghĩ gì nói đó, cháu cũng không còn gì để nói.”
Dứt lời, cả gian nhà Lữ Gia chìm vào băng giá, chung quanh sắc mặt ai đó đều khó coi. Nhất là
Trịnh Minh Nguyệt cô ta thêm phần luống cuống
-Anh Gia Minh, em…
Gia Minh trừng mắt nhìn cô ta nói
-Mong cô ăn nói cho lịch sự, cô ấy là vợ tôi.
Lần đầu tiên đứng trước mặt Lữ gia và Trịnh Gia biểu lộ vui ghét của mình ở trước mặt mọi người. Toàn bộ thời gian sau đó, cũng không ai dám lấy Nghi Đình ra chọc ghẹo. Cứ thế mọi người im lặng, dù tức giận và hằn học Nghi Đình dữ lắm vì dám theo Gia Minh về đây nhưng với thái độ của Gia Minh lúc này chẳng một ai nói gì nữa cả. Bên phía Trịnh gia thì khỏi phải nói tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng như sắp bốc hỏa nhưng vẫn cố gượng gạo xã giao.
Lúc bữa tối kết thúc, bên ngoài trời mưa tầm tã. Mọi người ai cũng muốn nhanh chóng giải tán nhất là Gia Minh với Nghi Đình, thế nhưng bà Hà không hiểu sao lại cứ cố khăng khăng giữ Gia Minh và Nghi Đình ở lại biệt thự. Ông bà Trịnh gia cũng được giữ lại dùng trà nhưng ông bà kiểu đang rất không vừa ý nên đã từ chối hẳn.
Nghi Đình từ lúc bước vào Lữ Gia đến giờ cô hoàn toàn im lặng, vì Gia Minh bảo cô không cần nói gì hết cũng không cần thừa lời phản bác, cứ để anh đứng ra bảo vệ cô là được.
Và đúng như lời anh nói, thật sự Gia Minh đã không để ai nói gì nặng nhẹ với cô sau màn chào hỏi.
Lúc này khi bà Hà giữ lại, Gia Minh có hỏi cô muốn ở hay về, anh hỏi thế và tất nhiên anh nghe theo ý cô, thế nhưng dù sao đây cũng là nhà ba mẹ anh, ba mẹ anh đã giữ lại đến tạnh mưa thì Nghi Đình nghĩ cô và anh dù sao cũng nên ở lại một lúc.
Nghi Đình từ trong toilet ra, thấy người làm đang gọt hoa quả cô liền bước đến làm phụ với mọi người. Ban đầu chẳng ai dám để cô làm nhưng vì Nghi Đình niềm nở lại hòa đồng, mọi người ai cũng thích, cứ thế mọi người nhiệt tình để cô đứng đây với họ.
Sau khi chuẩn bị xong. Nghi Đình bảo mọi người để cô đem trái cây lên, nhưng khi cô vừa đi đến phòng khách thì bỗng dưng cô phải khựng lại khi nghe ba anh ông Lữ Thịnh lên tiếng gắt gao với Gia Minh
-Hôm nay thật sự con làm ba tức c.h.ế.t đấy Gia Minh. Con làm như thế không khác gì mọi cố gắng của con trước đây sẽ bỏ đi hết! Vất vả lắm mới ngồi vào vị trí này, con không sợ sẽ vì một con mù đó làm cho mất hết hay sao?
Giọng của Gia Minh đầy khó chịu nói lại
-Ba gọi ai là con mù?
Ông Trịnh sững tầm mắt lần mấy giây với thái độ của Gia Minh sau đó thở mạnh nói
-Ba đang nhắc nhở con đó. Con là đang gánh trên người một Lữ Gia hùng mạnh, đừng vì một phút nông nỗi mà hủy hoại tất cả.
-Con hủy hoại thì sao? Là ba đang sợ ko còn Lữ Gia ba sẽ không còn được sống cảnh sang giàu hay sao?
Bà Hà ngồi cạnh, nghe đoạn đối thoại của cha con Gia Minh tự dưng bà ta trưng ra một bộ mặt đầy nghẹn ngào rồi nói xen vào
-Đúng vậy, ba con là đang muốn Lữ Gia kết hợp với Trịnh Gia để nâng cao vị thế. Con lấy Trịnh Minh Nguyệt, thì mấy cổ đông trong công ty mới chịu theo con, con nên nhớ ngày con nhận chức con cũng đã đồng ý lấy Minh Nguyệt rồi, sao giờ lại đổi ý?”
-Trước giờ con chưa bao giờ đồng ý hết!
Nghe câu này Nghi Đình không tha không bất ngờ vì cô nhớ ko nhầm lúc cô vừa đến nhà anh đã xem được tin tức Ông Thịnh tuyên bố trước toàn thể mọi người vì liên hôn hào môn giữa hai người. Lúc ấy dù không nghe hết và ko đợi được đến Gia Minh trả lời thì Nghi Đình đã khóc đến không còn sức để khóc. Thế mà giờ đây cô lại nghe được cái một sự thật khác hoàn toàn.
Nghi Đình tiếp tục nghe khi Gia Minh nói tiếp
-Lúc đó vì Trịnh gia có ơn giúp tôi, bà và cô ta lại cấu kết đem mạng sống ra ép tôi đồng ý liên hôn. Nhưng khi ba phát biểu xong tôi đã dứt khoát từ chối. Là bà hay quên nên nói bừa rồi nghĩ rằng tôi sẽ không nhớ dai hơn hả? ”
Vì Gia Minh dám trả thẳng thừng với Bà Hà mà ông Thịnh không dằn được cơn tức giận. Lập tức đập bàn nói
-Gia Minh, thái độ của con như vậy là sao? Con có tin ba cho con nghỉ việc hay không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
-Tùy ?
vẻ mặt Gia Minh trả lời câu này đầy sự mỏi mệt
-Chát!”
Gia Minh bỗng ăn một cái bạt tai từ ba anh.
Ông run run giọng cuồng loạn chỉ thẳng mặt Gia Minh rồi hét:
-Mày là đồ bất hiếu! Biết mày như thế này thì ngày đó tao sẽ không cho mẹ mày cứu mày, Mày không xứng được sống!
Nghe xong Gia Minh chỉ lắc đầu cười nhạt. Anh nhìn hai người trước mặt trong tia mắt chỉ toàn là máu.
-Không ai muốn làm đứa con bất hiếu trừ khi bật làm cha mẹ không xứng để con cái coi trọng hơn thôi. Với lại bà ấy cũng chẳng phải là mẹ ruột tôi.
-Mày…
Ông Thịnh tức giận đến mức không còn đứng vững nửa mà ngồi xuống luôn. Còn Nghi Đình sau khi nghe được chuyện bà Hà không phải mẹ ruột Gia Minh cô thật sự bất ngờ lắm, hai chân cô vô thức thụt về sau. Cô nhìn Gia Minh, gương mặt anh lúc này đỏ bừng, kèm theo một biểu cảm uất hận. Đến giờ cô mới hiểu anh của cô nỗi đau mang trên người còn nhiều hơn cô nữa.
5 năm qua cô chỉ sống đau khổ khi không có anh, khó khăn vì bệnh tật và vì sự phong sát của Lữ Gian. Nhưng đối với Gia Minh, anh khổ hơn cô rất nhiều thì phải, dù sao cô vẫn còn ba mình , còn anh anh chỉ 1 mình chống chọi lại mọi thứ, chống chọi luôn cả sự phũ phàng mà cô đã nói dối để đối diện với anh. Hơn bao giờ hết Nghi Đình thật sự rất đau lòng và thương anh nhiều lắm.
Nhưng đây là chuyện nội bộ của Lữ Gia, tình hình lúc này Nghi Đình biết bản thân không nên nghe tiếp . Nên lập tức xoay người.
Nhưng khi Nghi Đình bước chỉ mấy bước lại phát hiện ra Trịnh Minh Nguyệt còn ở lại đây. Nghi Đình liếc mắt nhìn vào phòng có chút tò mò tại sao cô ta không theo ba mẹ cô ta về, nhưng vì tò mò ngó vào mà vô tình Nghi Đình nghe được câu nói của Trịnh Minh Nguyệt với ba mẹ cô ta
-Ba mẹ yên tâm đi, dù thế nào con cũng bắt anh Gia Minh lấy con cho bằng được. Con là đại tiểu thư nhà họ Trịnh mà ba mẹ, nên chỉ con mới xứng với Gia Minh thôi.
-Con nhỏ mù đường đó sẽ không phải đối thủ của con.
Nghe cô ta nói đến đây, không nhịn được Nghi Đình lập tức đưa tay đẩy mạnh cánh cửa mở ra
Trịnh Minh Nguyệt có chút bất ngờ nhưng sau mấy giây đã trở lại trạng thái bình thường, cô đưa mắt nhìn đánh giá Nghi Đình từ trên xuống dưới, mặt đầy vẻ khinh thường, sau đó tiếp tục cười cợt nói
-Mày cũng gan nhỉ, dám vào tận đây? Đã mù lại còn đi cho lắm?
Nghi Đình nghe xong không nhịn được lên tiếng ngay
-Tôi mù nhưng có khi lại sáng mắt hơn nhiều người đấy. Nhất là với cái loại sáng mắt, thấy được người ta đã có vợ nhưng vẫn cố tình giả mù rồi giật c h ồ n g người ta đấy.
Minh Nguyệt nghe xong nghẹn cả cổ họng, mắt mở cô ta mở to nhìn Nghi Đình có chút không tin nổi là Nghi Đình hôm nay mồm miệng lại lắc lép thế
-Mày chửi ai giật chồng ai hả?
-Tôi nói phong long vậy đó. Ai có tật thì nhột vậy thôi.
-Mày…mày dám?
Nghi Đình cười mỉm, giọng điệu dịu dàng thẳng thừng trả lời
-Cô chẳng là cái thá gì để tôi không dám cả.
-Mày???
-Mày thì làm sao? Nói không trả lời được nên ấm ức hả? Sao…sao không sủa tiếp tục nữa đi.
-Mày…con chó tao g.i.ế.c mày?
Cả hai xông vào đánh đ.ấ.m nhau, nên nhanh chóng thu hút sự chú ý của Gia Minh. Anh lập tức bước qua trước, đưa tay kéo Nghi Đình về phía mình. Anh hỏi
-Em sao vậy? Cô ta có đánh em không?
Vì sự quan tâm này của Gia Minh Minh Nguyệt càng tức anh ách, Nghi Đình khoái chí nên cũng không ngại nói với Gia Minh
-Em chỉ hỏi cô ấy tại sao gây chuyện với em mà không sủa như trước thôi vậy mà không biết sao Trịnh tiểu thư lại không vui rồi còn đánh em. Anh xem em và mọi người gọt trái cây em định đem lên phòng khách cho ba mẹ dùng, em đi ngang Trịnh tiểu thư tự dưng kéo em vào phòng rồi hạch sách em nữa. Em sợ quá anh ơi.
Gia Minh liếc mắt một cái, nhìn thấy đ ĩa trái cây nằm trên đất, Anh không khỏi không bực mình vừa xoa xoa đầu Nghi Đình Gia Minh vừa trừng mắt nhìn Minh Nguyệt nói , “
-Tôi hy vọng cô cho tôi một lời giải thích.”
Trịnh Minh Nguyệt lúc này không được Gia Minh quan tâm đến mình nên tiếp tục chửi ầm lên,
-Anh bị sao vậy, Cô ta mắng em trước mà.
-Tôi chỉ tin lời Nghi Đình thôi
Bên phòng bà Hà cũng chạy qua theo. Nhìn thấy trước mắt một màn khẩu chiến bà ta không thể không vui được.
Nhưng vẫn không thể đắc tội với hai bên. Nên bà ta vội vã đi tới định vờ hoà giải.
-Thôi thôi chắc là hiểu lầm thôi, mấy đứa ra phòng khách mà tâm sự nha.
Bà Hà nói xong cứ nghĩ Gia Minh sẽ nói một câu gì đó nhưng không anh hoàn toàn không chút thích thú lập tức nắm tay Nghi Đình rời đi luôn.
Trước đi ra khỏi phòng, anh còn để lại cho bà Hà và Trịnh Minh Nguyệt 1 câu khiến cho cả hai nghe xong đều cau mày sợ đến phát khiếp
-Hai người đừng nghĩ có thể hại được Nghi Đình một lần nữa. Nếu do hai người mà cô ấy khóc tôi thề sẽ cho Lữ gia và Trịnh gia lụt luôn thành sông đấy!