Sau khi Gia Minh và Nghi Đình rời đi, ánh mắt thâm hiểm của Trịnh Minh Nguyệt ánh lên tia nhìn đầy thù hận. Cô ta không kìm chế được đập tay xuống bàn cái rầm, giọng nói bực dọc nhìn bà Hà lên tiếng
-Bác, hình như con đó nó hết mù rồi thì phải.
Bà Hà cau mày nhìn theo, tức Gia Minh đến mức chỉ muốn bẻ gãy cổ anh ra. Bà còn hối hận đến mức giá mà ngày Gia Minh còn nhỏ, bà ra tay xử lý thì có lẽ bây giờ đã im chuyện.
Bà Hà gật đầu đồng tình với Minh Nguyệt nói
-Đúng đấy, bác cũng thấy vậy, con đó tính ra mạng nó lớn thật, bao nhiêu lần hại nó nó vẫn không chịu khó chết.
-Bây giờ bác gái tính sao đây. Gia Minh đã không cưới con rồi đấy nên chuyện hợp tác với Lữ Gia con e Trịnh Gia phải suy nghĩ lại rồi.
-Bác cũng nói thật con. Đến nước này thì cứ để Kim Ưng nó nuốt Lữ Gia luôn đi. Chuyện của chúng ta đến đây chấm dứt.
-Bác nói thế mà được à? Kẻ thù chúng ta vẫn còn đấy. Có giải tán thì cũng phải xử con khốn đó cho xong chứ?
-Con nói cũng có lý. Thế con có suy nghĩ ra ý gì không?
-Hoàng Dương trong 1 đêm vì Nghi Đình mà phá sản. Ông Dương đang hận nó lắm nên bác tìm ông Dương bảo với ông ta đối xử tốt một chút với Nghi Đình. Riêng con con sẽ vào bệnh viện trừ khử thằng con của nó. Đến lúc Kim Ưng thâu tóm luôn Lữ Gia, con sẽ cho Gia Minh thấy được kết cục thê thảm là thế nào? 5 năm trước ba con cứu anh ta ra sao thì tới đây sẽ cho anh ta trở lại vạch xuất phát.
-Được, ý con nói hay lắm. Bác sẽ làm theo ý con. Để coi bọn chúng còn hống hách nữa không?
Cả hai cùng nhau bày mưu tính kế, sau khi cảm thấy đã ổn lập tức cùng nhau đắc ý phá lên cười rất lớn.
.. Trà Gia…
Sau một thời gian xây dựng và sửa chữa lại xưởng may và xin giấy thành lập công ty được phê duyệt, dưới sự hẫu thuẫn phía sau của Lữ Gia, hợp tác cùng công ty Đình Quang của ông Đường thì Trà Gia cũng dần đi vào sản xuất ổn định.
[…]
Buổi sáng Gia Minh đưa Nghi Đình vào viện với Bin, hôm nay con đã khỏe lại nhiều, sắc mặt cũng hồng hào hơn. Gia Minh cũng đã tranh thủ nhờ cậy bác sĩ nước ngoài tìm quả tim thích hợp cho Bin. Sau khi tìm được sẽ tiến hành cấy ghép cho con. Gia Minh và Nghi Đình giờ này thật lòng cả hai chỉ cầu mong cho con trai được khỏe mạnh.
Lần này sang viện Gia Minh lại tiếp tục chi một số tiền lớn đóng viện phí và thuê y tá chăm sóc Bin. Vì Bin vẫn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt nên thời gian được cho vào phòng thăm bệnh không nhiều, Nghi Đình mấy lần cũng xin Gia Minh cho cô vào với con nhưng vì mắt cô vẫn chưa thật sự hồi phục hẳn, nên anh nhất quyết không đồng ý. Cuối cùng Nghi Đình chỉ đành chấp thỏa thuận cho anh thuê y tá riêng và hằng ngày anh sẽ đưa cô sang thăm con 1 giờ đồng hồ.
Sau khi ở viện về, Gia Minh có hỏi Nghi Đình muốn sang công ty ba không? Vì anh cũng có việc cần trao đổi với ba vợ. Thật sự thì thời gian tới sẽ xảy ra nhiều chuyện, nên Gia Minh muốn chuẩn bị trước một số chuyện, và căn dặn ba vợ làm theo lời mình để công ty không bị ảnh hưởng mà thôi. Điều này Gia Minh tính trước hoàn toàn cũng không nói với Nghi Đình.
Gia Minh cứ bắt cô ở bên anh suốt nên lâu lâu lâu được về gặp ba là Nghi Đình lại như một em bé, sà vào lòng ba mình nỉ non đủ chuyện khiến cho Gia Minh đứng bên cạnh không khỏi vì hình ảnh trước mặt mà cảm động đến mức nghẹn đi. Anh cũng có ba, cũng muốn được như Nghi Đình. Thế nhưng có lẽ số anh là số cô độc nên người thân bên anh luôn xa lánh anh.
Cả nhà đang đứng trò chuyện trước sảnh công ty thì bất ngờ bà Hoa mẹ Tú Anh xuất hiện.
Nghi Đình gặp bà xém chút không thể nhận ra vì không ngờ là hôm nay bà ấy lại già và tàn tạ dữ vậy, bà ốm đi rất nhiều, làn da bị cháy nắng nên sạm đi, bộ quần áo trên người cũng không còn là loại đắt tiền nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bà ta chạy tới, vừa khóc vừa quỳ xuống níu lấy chân của ông Khanh rồi khóc òa cất giọng thê lương lên tiếng
-Ông ơi tôi xin lỗi, xin lỗi ông vì ngày xưa đã bỏ rơi ông mà rời đi. Tôi hối hận lắm không mong ông sẽ tha thứ cho tôi. Nhưng ông ơi ông cứu Tú Anh giúp tôi được không? Ông cứu Tú Anh đi, tôi năn nỉ ông đó. Dù sao thì tôi với ông cũng từng là vợ chồng, Tú Anh nó cũng từng gọi ông là ba đó. Vì tình xưa ông cứu con bé nha ông.
Bà ta vừa khóc vừa dập đầu van xin khiến cho Nghi Đình cảm thấy thương xót vô cùng. Nghe nhắc đến Tú Anh cô càng chột dạ hơn. Lần đó vì Tú Anh gài bẫy hại Nghi Đình cô nên đã bị Gia Minh tống cổ vào tù. Bỏ lại bà Hoa tuổi đã già phải lủi thủi một mình. Dù họ đã đối xử tệ với cô. Nhưng tình cảm lúc này làm sao Nghi Đình làm ngơ cho được.
Nghi Đình đứng xổm dậy định hỏi bà ta về tình hình hiện tại và Tú Anh ra sao, nhưng cô chưa kịp mở lời thì đã thấy một cảnh tượng bất ngờ. Ba cô Ông không chút thương cảm hằn lên trên ánh mắt, lạnh lùng thẳng chân đạp một phát vào người bà Hoa khiến bà ngả chỏng vó.
Tiếp theo đó là tiếng của ông Trà nhìn bà Hoa đay nghiến vang lên
-Bà còn tư cách vác mặt về đây nữa à? Bà có nhớ ngày xưa bà đối xử với gia đình này ra sao hay không? Lúc đó gia đình rơi vào khó khăn, tiền nợ chồng chất, công nhân vây lấy tôi để đòi lương, họ chửi bới họ đập đồ trước mặt tôi…Còn Nghi Đình, con bé lúc ấy vừa mới ra trường, chưa kịp thực hiện được ước mơ của mình nó phải lập tức khép lại tất cả vì trò ném đá giấu tay của con gái của bà. Còn nữa, ngay cả khi gia đình rơi vào bế tắt thì bà và con bà còn gom góp tất cả tài sản còn sót lại trong gia đình rồi cao chạy xa bay. Bà cho tôi hỏi bây giờ bà đòi tình nghĩa gì ở đây hả bà?
Ông Trà nói xong cũng là lúc vành mắt ông đỏ hoa, hai chân ông run run đến mức đứng không vững Nghi Đình phải đỡ lấy ba mình. Còn bà Hoa sau khi nghe xong có lẽ trong lòng thật sự dấy lên sự hối hận muộn màng, trong một khoảnh khắc bà ngẩn ra, nước mắt tự do rơi xuống gương mặt đã dần bị thời gian quây lấy mà trở nên lão hóa.
Bà khóc, không khóc thật to mà khóc nấc trong nghẹn ngào, trong sự hối hận khi chính bản thân mình đã phạm phải sai lầm năm xưa.
Một lúc sau bà tự đưa tay gạt đi nước mắt, nhìn ông Trà bằng ánh mắt hối lỗi
-Tôi biết lỗi tôi rồi, tôi biết tôi sai rồi, ngày xưa vì đang sống sung sướng, Tú Anh nó bao bảo tôi gia đình đang lâm nợ, nếu không bỏ trốn sẽ phải ở lại sống cảnh khốn khó vì Trà Gia bị phá sản rồi. Tôi nghe vậy vì sợ mình sẽ khổ nên tôi mới theo con tôi rời đi. Nhưng ông ơi từ ngày ra đi không đêm nào tôi yên giấc được, mặc cảm tội lỗi khiến tôi luôn sống trong ray rức. Nhiều lần tôi rất muốn quay về với ông nhưng tôi sợ ông sẽ không đồng ý. Tôi tôi xin lỗi,, xin lỗi Ông nhiều lắm.
-Nếu đã biết tôi không bao giờ đồng ý cho bà quay lại thì giờ bà tới đây để làm gì? Tôi hận bà hận đến mức nếu có thể g/i/e/t người tôi sẽ giey bà đầu tiên đấy. Đi. Bà đi cho khuất mắt tôi.
-Tôi biết, tôi biết ông hận tôi nhưng ông ơi, ông làm ơn làm ơn cứu Tú Anh ra tù được không. Con bé ra tù mẹ con tôi sẽ đi đến một nơi thật xa để sống mà không làm phiền đến ông nữa đâu.
-Để nó ra tù nó giet luôn Nghi Đình hay sao hả? Nó bị như hôm nay là do nghiệp nó tự gây ra thôi. Bà đừng van xin vô ít.
Nói xong ông Trà thở hắt một hơi rồi bỏ đi vào công ty. Chỉ còn lại Nghi Đình và Gia Minh với bà Hoa. Bà Hoa nãy giờ vì cầu xin cho Tú Anh và không để ý sự có mặt của Nghi Đình. Cho đến khi Nghi Đình vì sự lương thiệt của mình, thấy bà Hoa khóc cô chịu không nổi nên đã bước đến đỡ bà ta đứng lên. Cô nói
-Dì đứng dậy đi. Vì dì và Tú Anh đã gây ra quá nhiều tội lỗi đối với gia đình nên ba hận dì và sẽ không tha thứ cho dì đâu!
Bà Hoa đưa mắt nhìn người vừa nói chuyện với mình, nhận ra là Nghi Đình, bà lập tức níu tay cô tiếp tục cầu xin
-Dì biết, dì biết mẹ con dì đã làm khổ ba con và con, nhưng con ơi con cứu Tú Anh đi con…Dì xin con đó. Con Tú Anh nó…nó…
-Nó thế nào, dì bình tĩnh nói con nghe đi ạ
-Thời gian trước nó có quan hện với ông Dương bên công ty Hoàng Dương. Đến khi nó phạm sai lầm vào tù thì nó phát hiện ra nó mang thai. Con nhỏ bây giờ khổ lắm con ơi, nó bị yếu, không ăn uống được gì, lại bị những người cũ trong đó ăn hiếp. Nghi Đình dì biết mẹ con dì có lỗi rất nhiều với con, nhưng con ơi con có thể rộng lượng tha thứ cho mẹ con dì, con xin ba con, xin Lữ tổng thả Tú Anh ra có được không con. Chỉ cần cho nó ra, sinh đẻ thuận lợi rồi khi con nó cứng cáp nó vào lại cũng được. Dì xin con đó Nghi Đình. Chỉ có con mới cứu được em thôi.
Bà Hoa nói đến đây lại khóc lớn, Nghi Đình nghe xong thật sự rất rối bời. Những chuyện Tú Anh gây ra cho cô đúng là cô không thể tha thứ được, nhưng nghe nó đang mang thai, mà ở trong tù quả thật rất khó khăn cho nó, thế nên Nghi Đình lại thấy mủi lòng.
Nghi Đình đắn đo một lúc rồi đưa mắt nhìn sang Gia Minh định lên tiếng xin anh thả Tú Anh ra, thế nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì Gia Minh đã hiểu ra được Nghi Đình đang muốn xin anh điều gì? nên chẳng cần cô lên tiếng, thứ Nghi Đình nhận được chỉ là cái lắc đầu đầy lạnh lùng của anh.