-Tấm thẻ đen này làm sao mà Nghi Đình có?
Đăng Quang tỏ ra khá ngạc nhiên khi thấy chiếc thẻ trong tay Nghi Đình. Bởi vì anh biết rõ với gia đình của Nghi Đình, dù không thuộc dạng khó khăn như người khác nhưng để sở hữu được chiếc thẻ đó thì thật sự không thể.
Đăng Quang nghi ngờ cũng đúng. Thế nhưng cũng không cần nói ra sự thật với Đăng Quang nên Nghi Đình chỉ trả lời cho qua.
-Là một người bạn đã cho tớ mượn. Cậu cũng biết trường Quốc Tế chúng ta học không ít học sinh thuộc top con nhà giàu mà!
-Ừ. À còn chuyện…
Đăng Quang định hỏi đến chuyện xưởng may của ông Trà, nghe ông vừa nhắc đến hình như là ông ấy đang hợp tác với gia đình anh. Thế nhưng chưa kịp mở lời Đăng Quang đã có điện thoại.
…
Sau khi nghe điện thoại xong Đăng Quang rời đi nhanh chóng. Có lẽ là chuyện đột xuất nên chỉ nói với Nghi Đình một tiếng là cậu ấy rời đi luôn. Cô cũng không hỏi gì thêm vì cô còn nhiều chuyện để giải quyết.
Ông Trà Duy Khanh cầm chiếc thẻ trong tay mơ hồ nhìn con gái, trong lòng ông suy nghĩ đến nhiều chuyện bất an, thế nhưng vì còn chuyện lớn trước mắt cần giải quyết nên ông lập tức gọi kế toán cộng sổ rồi thanh toán tất cả tiền lương cho công nhân.
Chuyện trong xưởng còn chưa giải quyết xong thì trong vòng 1 tiếng bất ngờ tất cả công ty hợp tác với xưởng may đều đồng loạt gọi đến thông báo ngừng làm việc với bên ông. Họ cũng không yêu cầu trả hàng. , cũng không bảo đền hợp đồng, chỉ nói từ nay về sau giữa họ và bên ông ngừng hợp tác.
Trong phút chốc bầu trời như sụp đổ. Những mối làm ăn bị hủy cũng đồng nghĩa là xưởng may phải phá sản. Ông Trà suy sụp không hiểu đã xảy ra chuyện gì? Cũng may một trong những đối tác làm ăn cùng ông họ tiết lộ cho ông biết người đứng sau ra lệnh cho tất cả hủy hợp tác với bên ông là Lữ Gia.
Lữ Gia
Nghe xong ông Trà run rẩy rồi ngồi thụp luôn xuống nền gạch khóc tu tu. Tập đoàn Lữ Gia là ai đâu phải ông không biết. Họ là một tập đoàn dầu khí lớn nhất Châu Á. Và điều hành một chuỗi công ty lớn ở thành phố A này. Với thế lực của họ nếu như ai dám chống đối chỉ còn có thể đi xin ăn mà thôi chứ ở cái thành phố A này chắc chắn không thể xin việc ở đâu được nửa
Nhìn ba mình ôm đầu khóc nức nở, Nghi Đình vội vàng chạy đến đỡ ông đứng lên đi lại ghế ngồi xuống. Sau khi hỏi rõ và biết được tình hình Nghi Đình không thể không nghi ngờ đó là do một tay của bà Trần sắp đặt. Lữ Gia Minh. Tập đoàn Lữ Gia. Nghi Đình tự cười khổ trong lòng hóa ra là vậy? Hóa ra chỉ thiếu một chút nữa Nghi Đình cô đã một bước tiến đến cửa Hào Môn rồi hay sao?
Rõ ràng là thế? Nhưng mà tại sao trong thời gian yêu nhau Gia Minh lại giấu đi thân thế mà không nói rõ cho cô biết. Là vì anh muốn thử lòng cô, xem coi Nghi Đình cô khi thấy anh trong vai người nghèo thì cô có chọn anh hay không? Hay là do anh chưa chắc chắn sẽ muốn lấy cô làm vợ nên mới không cho cô biết.
Mưa bụi theo theo gió bay vào ô.
Làm cho mặt và người Nghi Đình cô đều ướt nhẹp.
Cuối cùng rồi cũng nắng, nhưng là ngày cô và anh xa nhau.
Khi về đến nhà, Tú Anh và dì đều đã dọn đồ đi cả, không biết họ đã đi đâu nhưng những vật giá trị trong nhà đều không cánh mà bay theo họ hết cả. Nghi Đình lắc đầu ngao ngán, vốn dĩ biết từ ngày họ bước chân vào nhà cô đã không hề xuất phát sự chân thành. Chỉ là không ngờ họ lại mưu mô đến vậy.
Ba cô suy sụp ngồi xuống bàn, chỉ mới chưa đầy một ngày bao nhiêu chuyện không may ập đến khiến ba già đi thấy rõ. Nét phong độ của ông chủ bây giờ thay thế bằng những suy tư in hằn trên vầng trán rộng. Nghi Đình thở dài, đi tới bên cạnh lựa lời an ủi ba mình cho ông vơi nhẹ suy tư.
Ngày lễ tốt nghiệp 1 tháng sau đó. Sân trường nhộn nhịp đông vui nhưng với Nghi Đình giờ đây là một khoảng trống trải. Cô đảo mắt khắp nơi đến mức hai mắt mỏi nhừ thế nhưng người cô muốn gặp lại chẳng thấy đâu. Anh biến mất không một dấu vết từ ngày hôm ấy. Có lẽ như lời mẹ Gia Minh nói. Anh đã rời khỏi nơi này.
Nhặt một cánh phượng vừa rơi xuống chân, Nghi Đình bất chợt đau lòng nhớ lại những kỷ niệm về anh với cô. Tình yêu học trò bao năm thật đẹp. Không vụ lợi, không so sánh, cũng không cần đối phương phải tài giỏi xuất chúng như thế nào. Anh và cô chỉ đơn giản là ngồi cùng nhau dưới tán cây phượng đỏ, kể nhau nghe những ước mơ của riêng mình.
Lúc đó Nghi Đình cô nói với anh rằng cô muốn trở thành một biên kịch viết ra những tác phẩm nổi tiếng và được chuyển thể thành phim. Và cô sẽ là một nhà biên kịch tài ba nhất thế giới. Còn anh anh nói ước mơ sau này của anh sẽ là phi công! Cô còn ngây thơ hỏi anh là anh thích làm phi công để lái máy bay đi khắp các nước à? Và câu trả lời của anh khiến cô không thể không bật cười ngay sau đó, đó là : anh thích làm phi công để ngồi lái được chiếc máy bay của nhà anh.
Cô ngây thơ đến mức nghĩ câu trả lời đó của anh chỉ là nói đùa, nhưng bây giờ cô mới hiểu gia đình anh dư sức mua được thật nhiều máy bay.
…Ngày lễ tốt nghiệp hôm đó ai ai cũng vui vẻ chỉ riêng mỗi cô trong lòng đầy phong ba.
Vốn dĩ sau khi tốt nghiệp Nghi Đình sẽ ra nước ngoài du học 1 thời gian. Cô dự định sẽ sang Nhật Bản hoặc Trung Quốc vì 2 nước này bên mảng biên kịch và làm phim họ rất giỏi và chắc chắn sau khi học xong cô sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn. Thế nhưng vì gia đình đang lâm vào khó khăn Nghi Đình đành phải tạm gác lại ước mơ của mình, tuy có chút buồn nhưng bất đắc dĩ Nghi Đình phải chấp nhận mà thôi.
Những ngày sau đó, lo xong việc tiền lương của công nhân và đóng cửa xưởng may thì Ông Trà cũng đổ bệnh. Nghi Đình một thân một mình phải là chạy đôn chạy đáo lo tất cả mọi chuyện trong ngoài. Cô cầm hồ sơ ra ngoài xin việc, nhưng với chuyên ngành không phù hợp cũng như kinh nghiệm chưa có, mà bên mảng biên kịch ở thành phố này lại chưa phát triển mạnh nên cuối cùng tất cả công ty Nghi Đình nộp đơn xin việc đều đồng loạt từ chối.
Thất thiểu trở về nhà trong tâm trạng chán nản. Nghi Đình đúng lúc nhận được cuộc gọi của Đăng Quang từ nước ngoài gọi về.
-Nhớ Đình quá!
-Cái mồm lắm lời, sao rồi cứ tưởng ra nước ngoài rồi là không còn nhớ đến tớ nữa.
-Đùa…người mình nhớ nhất lại là cậu đấy.
-Thôi đừng có mà dẻo mồm. Đang chán đây?
-Sao thế?
-Mình xin việc cả tháng nay không được. Tất cả công ty trong nước đều từ chối tớ.
Nghe giọng Nghi Đình buồn bã mà Đăng Quang lại thấy bản thân anh cũng có lỗi một phần trong đó. Chuyện hợp tác giữa gia đình Nghi Đình và gia đình anh vốn dĩ rất thuận lợi, mối thâm giao giữa hai gia đình gần 10 năm qua thắm thiết đến mức như anh em một nhà. Thế nhưng lần này vì thế lực của Lữ Gia bắt buộc gia đình anh phải hủy hợp tác với bên nhà Nghi Đình. Tuy công ty nhà anh lớn nhất khu vực miền nam, nhưng đối với Lữ Gia bắt buộc vẫn phải cúi đầu. Nếu như không làm như vậy chắc chắn công ty nhà anh cũng sẽ không còn tồn tại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thở hắt một hơi, chợt nhớ đến cửa hàng giày dép của bác mình, Đăng Quang lập tức mở lời
-Hay Đình sang cửa hàng của bác mình làm đi. Mình sẽ gọi nhờ bác giúp một tiếng.
-Nếu được thì mừng quá. Cảm ơn Quang nhiều nha.
…
Vậy là qua ngày hôm sau Nghi Đình đi xe đến cửa hàng của bác Đăng Quang để xin việc. Ban đầu cô cứ nghĩ đó chỉ là một cửa hàng nhỏ thôi. Nhưng đến khi nhận việc cô mới biết đó là một cửa hàng giày dép lớn có thương hiệu hẳn hoi. Khách hàng đến đây đều là những nhân vật tiếng tăm và giàu có.
Nghi Đình mặc một bộ vest đen, chân váy ngắn. Cô búi tóc cao lộ ra khuôn mặt tròn đầy xinh xẻo. Đồng nghiệp nơi này đối với cô cũng khá thân thiện. Họ hướng dẫn cô từng loại giày dép cũng như giá cả rất nhiệt tình thế nên chỉ trong vòng buổi sáng là Nghi Đình đã nắm rõ từng mặc hàng nơi này rồi.
Đang loay hoay sắp xếp kệ hàng, Nghi Đình bất ngờ nghe được một giọng nói đầy quen thuộc.
-Đem ra cho tôi xem mẫu giày mới nhất.
-Dạ tiểu thư đây là mẫu giày của thương hiệu Sergio Rossi mẫu Giày cao gót cao cấp của nước Ý. Mời Tú Anh tiểu thư thử giày ạ.
Tú Anh đưa mắt nhìn đôi giày cao gót màu kem vừa được nhân viên đem ra. Đúng là mẫu giày này rất đẹp lại hợp với vẻ đẹp sang trọng của cô ta. Định ngồi xuống thử nhưng vô tình ánh mắt cô lia trúng Nghi Đình. Không ngờ có ngày đứa cô ta ghét nhất lại đi làm nhân viên. Đúng là thật khoái chí. Tú Anh cười nữa miệng. Cũng may hơn một tháng trước cô bắt gặp Nghi Đình quen với Lữ Gia Minh nên đem tin tức này bán cho Lữ Gia. Sau chuyện đó bà Trần vợ ông Lữ Thịnh đã cho cô một số tiền lớn và cho cô cơ hội được vào Lữ Gia làm việc. Đúng là không hề bỏ công cho cô khi biết chợp lấy thời cơ.
Đánh mắt sang hướng Nghi Đình đang đứng Tú Anh sẳn giọng ra lệnh nói với cô nhân viên cạnh mình
-Tôi muốn cô ta phục vụ cho tôi!
Nghi Đình nghẩng đầu nhìn lên, bắt gặp Tú Anh. Đúng là oan gia ngỏ hẹp. Định bụng bước tới tra hỏi cô ta tại sao lại cùng mẹ cô ta đột ngột rời đi lại còn gom hết tất cả tài sản trong nhà. Thế nhưng vì đang là nhân viên của cửa hàng nếu làm ầm lên trong ngày đầu tiên đi làm Nghi Đình sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc của mình, và sợ sẽ mang tiếng cho Đăng Quang nửa dù sao thì công việc này cũng do Đăng Quang xin cho cô nên dù muốn hay không cô cũng phải nhịn chờ cơ hội trả thù sau.
Nghi Đình đi tới, dù không ưa Tú Anh nhưng trong công việc thì khách hàng vẫn là thượng đế.
Tú Anh với chiếc đầm đính đầy kim sa ôm khít cơ thể phô ra 3 vòng đều đặn, cô ta đứng trước mặt Nghi Đình chảnh chọe tỏ ra thái độ thượng đẳng
-Không ngờ có ngày cô Trà lại đi làm nhân viên nhỉ?
-Không ngờ có ngày gia đình tôi lại nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà.
-Mày…mày nói ai là ong là cáo hả?
-Tôi chỉ nói bâng quơ thôi. Cô Tú Anh bị nhột à?
-Mày.. Mày…thử giày cho tao?
Tú Anh ngồi chiểm chệ trên ghế, đưa đôi chân thon dài ra trước mặt Nghi Đình đầy thách thức.
Bạn nhân viên đứng cùng cảm nhận hai người có xích mích nên ái ngại đưa đôi giày qua tay Nghi Đình.
Nghi Đình đón nhận. Hít một hơi mạnh vừa định khom xuống ướm chiếc giày vào chân Tú Anh thì đã nghe Tú Anh lên tiếng
-Quỳ xuống thử cho tao!
Nghi Đình không chịu được sự sỉ nhục này lập tức nhìn Tú Anh trả lời
-Mày quá đáng vừa thôi.
Tú Anh với giọng cười đầy mỉa mai đáp lại
-Trước khi muốn làm phượng hoàng thì nên học cách làm người ở dưới đáy xã hội trước đi.
-Mày…
Nghi Đình uất đến mức rơi nước mắt, nhưng vì đây là công việc mà cô vừa xin được cô không muốn vì Tú Anh mà phải mất đi công việc này nên cô đành nhẫn nhịn định quỳ xuống. Nhưng khi 2 chân Nghi Đình đang dần khụy xuống, không hiểu sao bỗng dưng cơ thể cô một bụng khó chịu. Cơ buồn nôn dâng lên khiến cho Nghi Đình không thể chịu được nên cô nhanh chóng chạy ùa vào toilet.
Bên ngoài tất cả nhân viên trong cửa hàng nhìn thấy một màn này, không hiểu họ đang nghĩ gì mà tất cả đều bụm miệng cười rồi chỉ chỏ về phía Tú Anh kèm theo những lời xì xào
-Chân cô ấy hình như bị thối nên Nghi Đình chịu không nổi nên đi ói rồi.
-Ha ha nhìn cô ta xinh đẹp như thế mà lạ bị thối chân à?
-...
Gương mặt Tú Anh đen kịt khi nghe những lời nói xấu đầy vu oan này của bọn nhân viên. Cô ta phùng phẩy đứng lên rồi tức tối rời đi khỏi cửa hàng. Trong lòng không khỏi thầm nguyền rủa Nghi Đình. Là do cô ta nên Tú Anh cô mới bị mất mặt như thế. Mối hận này chắc chắn cô sẽ không bao giờ bỏ qua.