Sau khi ói xong, Nghi Đình xả nước toilet cho sạch sẽ sau đó vội vàng rửa mặt, chải lại mái tóc sau đó mệt mỏi đi ra. Không hiểu sao hôm nay người cô lại thấy khó chịu lạ lùng đến vậy.
Khi ra đến bên ngoài Tú Anh đã rời đi. Mọi người ở đây kể lại đầu đuôi câu chuyện cho cô nghe, khiến cho Nghi Đình không thể không nhịn được cười bởi vì không nghĩ mọi người lại suy nghĩ ra được chuyện Tú Anh bị thối chân nên cô chịu không được mới đi ói. Sau lần này chắc chắn Tú Anh không để cô yên được đâu.
Gạt mọi chuyện phiền phức sang một bên, Nghi Đình lại tiếp tục công việc buổi chiều của mình. Thế nhưng không hiểu sao hôm nay cả người cô lại cảm thấy thật sự không khỏe, đầu óc cứ ong ong xoay vòng, cũng may là vừa tư vấn cho hai vị khách đến thử giày, họ ưng thuận chốt đơn xong vừa rời đi là cô ngã xuống ngất đi luôn.
Sau khi được mọi người ở cửa hàng đưa Nghi Đình vào viện. Sau khi cô tỉnh dậy, điều đầu tiên khiến cô không khỏi bàng hoàng đó là nhận được thông báo của bác sĩ rằng cô đã có thai được 7w, thai phát triển rất tốt và đã có tim thai.
Nghi Đình bần thần tay cô đưa xuống chạm lấy bụng mình. Tại sao cô lại mang thai vào thời điểm này? Thật sự là cô chưa thể chấp nhận được dù rằng con đến với cô là điều thiêng liêng nhất. Đêm đó, cô và Gia Minh quấn lấy nhau, cô trao anh lần đầu của mình, anh trao cô tình yêu sâu nặng, anh hứa sẽ yêu cô đến suốt cuộc đời và sẽ cho cô một gia đình hạnh phúc. Thế nhưng lời hứa anh vừa trao cho cô, cuối cùng lại không thực hiện được. Giờ đây Gia Minh rời đi, cô chưa hết đau lòng, chưa đủ thời gian để lấp đầy khoảng trống anh để lại thì cô lại phát hiện mình mang thai. Cô thật sự là rất hoang mang và không biết mình phải đối diện với kết quả này như thế nào đây nữa…
Cũng may khi nhận được thông báo từ bác sĩ thì mọi người cũng đã rời đi. Đỡ phải rắc rối khi Nghi Đình phải trả lời câu hỏi của họ. Cô nằm im, đợi chai dịch được chị y tá truyền xong thì bác sĩ cũng cho cô xuất viện và nhận đem về một đống thuốc bổ kèm theo.
Thay ra bộ đồ bệnh viện, cũng may mọi người cẩn thận đem theo cả túi xách và điện thoại của cô vào bệnh luôn cho cô, có được ít tiền mặt trong người nên Nghi Đình tự mình có thể ra quầy thanh toán tiền viện phí. Bên cửa hàng mọi người có gọi hỏi cô tình hình và hỏi bao giờ cô được xuất viện, có cần phải thông báo cho gia đình cô biết hay không. Nghe xong Nghi Đình chỉ nói mình bị suy nhược và đã khỏe, cô cảm ơn mọi người đã hỏi thăm và không cần phiền mọi người thông báo vì cô tự bắt taxi về được…
Tắt điện thoại. Vừa cất vào túi xách định quay ra bắt taxi thì đúng lúc này Tú Anh lại xuất hiện bất ngờ trước mặt cô.
Nghi Đình cảm giác có điều bất an. Và đúng là như vậy khi mà trước mặt cô Tú Anh đang đứng khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đắc ý cất giọng nói
-Thông tin người yêu của Lữ thiếu gia có thai. Chắc là hót lắm nhỉ?
Nghi Đình giật thót người, không hiểu sao Tú Anh lại biết được thông tin này của cô nên vội hỏi
-Sao mày lại biết chuyện này?
Tú Anh nở một nụ cười nửa miệng. Đúng là lúc sáng cô rất tức giận chuyện Nghi Đình dám cố tình hạ nhục cô ta. Thế nhưng sau khi rời khỏi cửa hàng cô ta lại có suy nghĩ khác. Thế nên đã quay trở lại đưa cho một nữ nhân viên ở đó một số tiền với điều kiện khi thấy Nghi Đình có dấu hiệu gì bất ngờ phải thông báo cho cô ta. Cô nhân viên ở đó cầm tiền và gật đầu. Nên khi Nghi Đình được đưa vào viện thì Tú Anh đã vội vàng chạy tới. Quả đúng là không bỏ công sức và tiền bạc cô ta đã thu thập được tin tức có giá trị triệu đô cơ mà.
-Không cần biết là tại sao tao biết chuyện này. Mày chỉ cần biết là…
Vừa nói Tú Anh vừa khom sát mặt cô ta vào mặt Nghi Đình rồi nói ra một câu đầy đắc ý
-Sau khi nghe cái tin này, Mẹ của Lữ thiếu gia chắc chắn sẽ không tha cho mày?
-Mày…?
-Cái mà tao muốn đó là mượn tay họ loại bỏ mày đó. Con khó ưa…Ha ha ha
Tú Anh cười lớn rồi nhanh chóng hào hứng rời đi. Còn Nghi Đình lúc này cô không khỏi lo sợ. Nếu như…nếu như mẹ Gia Minh biết được chuyện này chắc chắn bà ta sẽ không tha cho cô và con cô.
Trở về nhà với tâm trạng đầy bất an. Cũng không thể giấu được ba mình nữa, cuối cùng cô đành kể lại đầu đuôi câu chuyện cho ba mình nghe. Kể cả chuyện xưởng may rơi vào phá sản cũng là do cô quen với Gia Minh mà ra.
Càng nghe ông Trà càng buồn bã. Nhưng nghĩ lại con gái tội nghiệp của ông đã chịu đủ đau khổ rồi nên ông không hề trách móc Nghi Đình gì cả. Chỉ hỏi cô sẽ giải quyết ra sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
…
Nghi Đình chọn cách chạy trốn khỏi thành phố A. Vì cô biết khi thông tin đến tai của bà Trần thì chắc chắn bà Trần sẽ tìm đến và bắt cô phá thai. Dù sau nhà họ quyền lực và danh giá như thế họ chắc chắn sẽ không bao giờ muốn đứa cháu của họ được sinh ra từ Nghi Đình cô đâu.
Ban đầu Nghi Đình cũng chưa biết sẽ đi đâu. May sau ba cô nói ông có người quen ở tận vùng cao, là trên núi ấy. Ba sẽ nhờ họ giúp đỡ cho cô, và chắc chắn ở nơi đó Lữ Gia sẽ không thể tìm đến được vì trên núi đa số chỉ vài hộ dân tộc sinh sống.
Một mình Nghi Đình rời đi trong ngày, ba cô phải ở lại giải quyết chuyện công xưởng với lo việc gia đình nên không thể đưa cô đi được.
Một thân gái cô độc, chạy trốn cái thế lực đáng sợ chỉ vì cô trót yêu một chàng trai hào môn. Cô đau đớn, cô sợ hãi, cô uất ức nhiều đến mức mà chẳng có ngòi bút nào có thể viết và lột tả hết được tâm trạng của cô lúc này. Nhục nhã chạy trốn tâm can cô cũng chỉ muốn được c.h.ế.t đi.
…
Người quen của ba Nghi Đình cũng là người kinh. Bác ấy tên Nhân, lớn hơn ba cô 1 tuổi. Nghe bác Nhân kể lại trước đây bác ấy và ba cô quen nhau lúc còn trong quân ngủ và kết bạn với nhau từ đó. Sau này cả hai lập gia đình, khởi nghiệp và tạo dựng công ty riêng. Gia đình bác Nhân làm ăn khấm khá, sau này khi về già bác giao lại cho vợ chồng con trai bác quản lý công ty còn vợ chồng bác muốn yên tĩnh nên đã mua một miếng đất trên này, xây dựng ngôi nhà nhỏ, trồng cây nuôi cá để hưởng thụ cuộc sống thanh tịnh lúc về già.
Ban đầu nghe nói trên núi, Nghi Đình còn cảm thấy sợ sợ. Cô sợ mình sẽ không quen với nhịp sống của mọi người trên này. Và nhất là cô cứ mường tượng ra trên núi đường xá sẽ rất khó đi, những ngôi nhà sàn nhỏ bằng vách lá, bên trên là cây cối um tùm có cả rắn sống cùng, nghĩ đến thôi Nghi Đình đã sợ tái cả mặt. Nhưng khi đến đây rồi Nghi Đình mới nhận ra suy luận của cô sai quá sai. Tuy không phát triển vượt bật như thành phố A cô đang sống nhưng cũng không quá mức như cô tưởng tượng. Mọi người trên này thật sự đã rất hiện đại, đường phố đã được làm thông thoáng có cả oto chạy quanh.
Thời gian cứ thế trôi qua ban đầu Nghi Đình sống với vợ chồng Nhân, nhưng sau đó vì không muốn mình làm phiền đến cuộc sống yên tĩnh của hai bác, lại thấy hai bác còn có ngôi nhà trống bên đối diện nên Nghi Đình xin phép hai bác cho cô ra đó sống và hàng tháng cô sẽ trả tiền nhà cho hai bác.
Người dân trên này đa số họ làm đồng và chăn nuôi, mấy việc này thì Nghi Đình không quen làm với lại cơ thể cô rất yếu còn đang mang thai nên cuối cùng sau 2,3 tháng đầu cô chỉ quanh quẩn trong nhà. Một phần do cô cũng đang chạy trốn Lữ Gia nên Nghi Đình rất hạn chế xuất hiện, thức ăn cũng do bác gái xuống chợ mua về cho cô.
Rảnh rỗi không việc làm, Nghi Đình tạo acc ảo lên mạng xem tin tức, đêm xuống cuồng tay chân cô lao vào viết truyện ngắn. Do đã có kinh nghiệm nên Nghi Đình không khó khăn khi trình bày, sau mấy ngày hoàn thành được truyện, cô lại cất vào một file tài liệu rồi viết tiếp một truyện khác với từng ý tưởng mà cô tự nghĩ ra.
Ban đầu vốn dĩ Nghi Đình viết để thõa đam mê của mình cũng như ôn lại kiến thức mình đã học nhưng sau đó cơ duyên đưa đến khi cô đăng truyện trên các app truyện lớn bằng acc giả thì may mắn sau những chủ kênh youtube lần lược liên lạc với cô, họ trao đổi và ngỏ ý muốn sẽ mua lại những truyện cô viết cho kênh của họ.
Coi như có được nguồn thu nhập tốt. Nhưng Nghi Đình cũng rất cẩn thận không để lộ thông tin mình, nên cô đã nhờ bác Nhân giúp làm cho cô một tài khoản ngân hàng mới, và trình bày những gì cô đang làm. Nghe qua bác Nhân thấy hợp lý nên tất nhiên với bác Nhân thì không có gì làm khó được bác ấy. Chỉ trong vòng 3 ngày đã có người mang lên cho Nghi Đình một chiếc thẻ mới đứng tên con dâu của bác.
-cháu yên tâm thông tin mở thẻ của con dâu bác thôi. Còn về số tiền cháu nhận được chắc chắn sẽ không có ai lấy ngoài cháu đâu.
Trước khi giao thẻ cho Nghi Đình bác Nhân có nói với Nghi Đình điều này. Cô biết bác muốn cho cô yên tâm và mọi chuyện đều rõ ràng nên Nghi Đình sau khi nhận tấm thẻ cô đã cúi đầu thật thấp trước bác
-Con thật lòng cảm ơn gia đình bác rất nhiều.
-Không có gì? Dù sao ba cháu và bác đây coi là anh em ruột rồi nên với cháu bác cũng xem như con gái của bác. Cháu đừng khách sáo…
Thấm thoát thời gian trôi qua thêm mấy tháng nửa, Nghi Đình đã kiếm được kha khá tiền từ việc viết truyện nên cô cũng chuẩn bị tươm tất đầy đủ những gì cần thiết cho cô và đứa con trong bụng sắp chào đời.
Thai được 9 tháng thì cơ thể Nghi Đình cảm thấy nặng nề lắm rồi, cả đêm cô đau ê ẩm nên chẳng ngủ được. Mà càng thức Nghi Đình lại càng nhớ đến Gia Minh, mỗi lần đứa nhỏ trong bụng đạp mạnh, ký ức xưa trong cô lại ùa về, cứ thế mà không biết bao nhiêu đêm liền cô thức với hai hốc mắt chứa đầy những dòng lệ đau thương.
Mấy tháng mang thai ông Trà cứ lo lắng rồi gọi điện gọi Nghi Đình bảo cô trở về nhà, ông bảo cô đi xa ông không yên tâm nên nếu về thành phố có sảy ra chuyện gì ông cũng sẽ đứng ra che chở cho cô. Nhưng mà Nghi Đình nghĩ đi nghĩ lại ở nơi này tuy có chút cô đơn nhưng ít ra cô thấy ổn hơn thế nên Nghi Đình đành từ chối và nói với ba mình rằng sau khi sinh xong ổn định cô và con cô sẽ quay về. Thuyết phục Nghi Đình không được, cuối cùng ông Trà chỉ biết nén tiếng thở dài rồi nói sẽ thu xếp lên với cô.
Một hôm đang buổi trưa. Sau khi vừa say sưa viết xong một chap truyện, Nghi Đình tắt điện thoại đặt vào một góc. Cảm thấy cổ họng khô và khát nước, Nghi Đình uể oải nhấc thân hình nặng nề của mình rời khỏi giường định đi tới bình lọc nước để cạnh sau bếp lấy nước uống, nhưng khi cô chỉ mới vừa đứng lên thì bất ngờ dưới bụng cô tự dưng đau nhói, kèm theo sau đó một dòng nước bên dưới ồ ạt chảy ra rất nhanh ướt cả đũng quần cô đang mặc.