Hợp Đồng Làm Vợ Tổng Tài

Chương 6



Cố nén đi nỗi đau đang âm ỉ, Nghi Đình khẽ hít một hơi dài, bây giờ có vương vấn và níu giữ tình cảm vừa qua cũng chẳng làm gì được nữa khi mà kết quả cuối cùng cô thừa biết nó đi đến đâu. 

Trên đời này đau đớn nhất có lẽ không phải là yêu nhau mà không đến được với nhau. Mà rõ ràng là yêu nhau nhưng lại không dám sống cùng nhau.

Nghi Đình với Gia Minh là vậy. Cả hai đường thẳng song song nên tình cảm của họ mãi không có điểm dừng để giao nhau.

-Ừ tớ biết rồi. Cảm ơn cậu.

Đăng Quang vốn dĩ khi nghe được thông tin này từ ba mình anh lập tức gọi cho Nghi Đình để nói cho cô biết. Vì anh xem Nghi Đình là bạn thân nhất, nhìn thấy thời gian qua cô một mình chịu đựng bao nhiêu là tổn thương nên anh không nỡ. Thế nhưng khi nghe Nghi Đình trả lời thế này, trong giọng nói chất chứa bao cảm xúc nặng nề vẫn cố giả vờ như mình không để tâm anh mới cơ hồ hiểu rõ thông tin này đối với cô chỉ càng khiến cô lo âu và đau khổ.

-Ừ. À mà sẵn đây Quang thông báo với Đình một tin vui. Đình muốn nghe không? 

-Quang nói đi. Là tin gì hả?

-Sau khi hoàn tất khóa học khoảng 5 tháng nữa thì tớ sẽ được đào tạo lớp học đạo diễn. Sau khi được đào tạo bài bản tớ sẽ thuê cậu viết kịch bản để tớ dựng thành một bộ phim nha. Đảm bảo tới đó cả hai chúng ta sẽ là một cặp đôi tài năng trong ngành giải trí này đó.

Nghi Đình phì cười vì viễn tưởng Đăng Quang vừa vẻ ra nên cô cũng lấy lại được hào hứng mà trả lời anh

-Tớ sẽ đợi tới ngày đó. Nên hằng ngày ở đây tớ sẽ cầu trời khẩn phật cho cậu sớm thực hiện được ước mơ của cậu.

-Mình sẽ cố gắng. Này quên nữa cho Quang gửi lời hỏi thăm Bin nhé. Nói với nó sau khi ba Quang học thành tài trở về, ba Quang sẽ tặng cho Bin một món quà to ơi là to nha.

-Xì…hứa thì phải giữ lời đó nha ba Quang ợi.

-Ok ok



Bẵng đi 5 năm trời trôi qua, Bin bây giờ đã lớn, nhưng con càng lớn thì áp lực kiếm tiền của Nghi Đình càng nhiều hơn để cô thực hiện nhanh việc ghép tim cho Bin. Thế nên cô không thể trốn tránh mãi cuối cùng đành lộ diện ra ngoài để tìm cơ hội phát triển cho bản thân.

Vẫn là thế lực của Lữ Gia quyết định tất cả. Sau khi nộp hồ sơ vào nhiều công ty trong thành phố, nhưng nhìn thấy tên cô họ đều dứt khoát từ chối thẳng mà không một công ty nào nói cho cô biết nguyên nhân.

Nhìn con gái buồn, ông Trà cũng không mấy vui vẻ, bản thân ông từ ngày đóng cửa xưởng may, mẹ con Tú Anh rời đi không từ mà biệt, thêm căn bệnh của tuổi già khiến ông lao dốc phong phanh, mọi chi phí sinh hoạt đều do Nghi Đình lo hết. Thế nên giờ đây mỗi một giọt nước con gái rơi xuống, ông đều cảm thấy dằn vặt bản thân mình vì ông bất lực không thể lo lắng được gì cho cô nữa.

Mỗi tháng chi phí trong gia đình và cho Bin tái khám đều đặn tốn khoảng mấy chục triệu. Mà thu nhập từ viết truyện của Nghi Đình cũng chỉ được tầm đó. Nếu như cô không đi làm thêm được cô e rằng cô không còn đủ sức để lo cho ba và con trai mình được sống sung túc hơn, còn nữa số tiền mổ tim cho con trai chắc chắn sẽ không thể nào đủ theo như thời gian cô dự đoán

Đăng Quang lại gọi, năm năm rồi cứ đều đặn 2,3 ngày anh đều đều hỏi thăm bâng vơ và nói chuyện cùng cô, lắm lúc anh còn nghi ngờ rằng Nghi Đình còn quan trọng đối với anh hơn là mẹ của anh nữa.

-Đình nghe đây! 

-Đang làm gì có. Ăn cơm chưa hả? 

-Muốn nói gì thì nói ra luôn đi. Cái câu hỏi kiểu này thật sự rất sến luôn ý Quang à? 2024 rồi chẳng còn ai hỏi thăm nhau kiểu đấy đâu. 

-Thế cho anh số tài khoản anh chuyển cho em 10 triệu để bắt đầu buổi trò chuyện được chứ?

-Được nha. Em nguyện dặn lòng nhận 10 triệu của anh xong là anh nói đến đâu em cũng sẵn sàng trả lời anh đến đó.

-Thế có sẵn sàng tặng luôn cái người đang nhắn tin cho anh luôn không đấy?

-Nếu anh thích? Em sẽ cân nhắc chuyện tiền nông lên cao thêm một chút nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nói đến đây cả hai cùng nhau phá lên cười. Họ đúng là bạn thân, người trước nói sơ qua người sau đã lập tức hiểu ý.

Sau trận cười thoải mái. Mấy giây sau Đăng Quang mới nghiêm túc nói tiếp 

-Mình đang gấp rút làm một bộ phim ngắn để dự thi. Nếu thắng được mình chính thức được làm đạo diễn. Đình này có bộ truyện nào mới, chưa từng ra bên ngoài cũng như quăng cho mấy trang web không. Nếu có Đình cho tớ mua để làm phim nhé?

Suốt hơn năm năm trôi qua Quang luôn giúp đỡ cô mà không cần cô đền đáp điều gì. Nên hôm nay Quang mở miệng hỏi mua truyện của mình. Là cậu ấy mua, là cuộc giao dịch chứ không xin làm cô Nghi Đình thật sự rất biết ơn cậu ấy. Ví nếu như Quang hỏi xin cô một truyện hoặc là 10 truyện đi nữa thì cô cũng tặng luôn cho cậu ấy chứ không lấy bất kỳ đồng nào đâu. Thế nhưng khi nghe Nghi Đình ngỏ lời tặng thì Đăng Quang lập tức từ chối mà không hề suy nghĩ 

-Nếu Đình tặng tớ sẽ không nhận. 

-Nhưng Quang đã giúp tớ rất nhiều trước đó rồi. Bây giờ Đình chỉ muốn.. 

-Bây giờ hỏi 1 câu nữa Đình bán truyện cho tớ không? Nếu không tớ tìm mua người khác.

-Bán, bán mà. Thật là ngang ngược quá đi.

-Vậy mới được chứ. Đình xem giúp Quang truyện nào ok nhất quăng qua mail giúp Quang. Sau khi nhận truyện Quang với Đình sẽ trao đổi vấn đề độc quyền.

-Ok Quang. Đợi Đình.

Trong năm năm qua Nghi Đình đã viết rất nhiều truyện, nhưng đa số cô đã tác quyền cho kênh truyện hết. Chỉ còn lại duy nhất bộ truyện HỒNG TRẦN NHƯ MỘNG là cô để lại, bởi vì nội dung câu chuyện giống một phần cuộc đời của cô nên cô muốn sau khi viết xong sẽ cất đi làm kỷ niệm. Nhưng bây giờ Đăng Quang hỏi, cô đành phải mang ra gửi cho Quang thôi. Dù sao cũng chỉ là truyện, dù nội dung như thế nào khi lên phim mọi người cũng chỉ quan tâm diễn viên mà không quan tâm đến tác giả là ai đâu. Nghĩ đơn giản như thế nên cuối cùng Nghi Đình không còn chần chừ lập tức copy qua mail cho Quang luôn. 



Hôm nay đúng ngày hẹn đưa Bin đi tái khám. À Bin bây giờ đã được 5 tuổi rồi, nhưng do căn bệnh hoành hoành nên Bin ốm hơn so với những bạn đồng trang lứa bù lại thì Bin da trắng và đẹp trai lắm. Nét đẹp được thừa hưởng từ ba thằng bé thì phải.

Mỗi lần đưa Bin đi khám Nghi Đình điều phải trang điểm kỹ lưỡng và hóa trang sau giống như một người khác vậy. Cô và Bin vừa bước ra cửa thì taxi đã lùi đích xe vào tận nhà nên mọi người có lẽ cũng không hề nghĩ đến người ngồi trên xe taxi hôm ấy chính là mẹ con của Nghi Đình họ cứ nghĩ là đưa ông Trà đi viện thôi vì ông Trà giờ đây sức khỏe cũng đã yếu đi rất nhiều.

Hôm nay cũng thế, cũng như những tháng năm đã qua Nghi Đình vẫn đều đặn đồng hành và cùng Bin chiến thắng căn bệnh tim của con nhưng khi khám cho Bin xong, trên đường về Bin đói bụng nên đòi uống sữa. Nghi Đình mở túi xách định lấy sữa ra cho Bin uống thì cô mới ngớ người khi chiếc túi trống không. Bình thường đi khám cho Bin cô luôn cẩn thận mang đầy đủ thế mà hôm nay không hiểu sao cô lại đoản trí như vậy.

Ngó thấy siêu thị đằng trước mặt. Nghĩ bụng cô cho Bin xuống cùng mua xong trở ra liền chắc sẽ không sao, với lại cô cũng đã che chắn rất kỹ lưỡng rồi. 

Bước vào siêu thị, Nghi Đình nắm tay dẫn Bin đi tới quầy sữa, mua mấy lốc sữa mà con thích uống. Định ra thanh toán rồi về ngay, nhưng đây là lần đầu tiên tiên Bin được ra ngoài như thế này nên thằng bé thích lắm, cứ đưa mắt nhìn ngó xung quanh, Nghi Đình nắm tay dẫn ra Bin liền trưng ra gương mặt biểu cảm không chịu. Bin lắc đầu ghì tay mẹ lại và nói…

-Bin muốn ở đây chơi một lúc nửa, Bin muốn mua cái này, cái này nữa mẹ Đình.

Nghi Đình nhìn con, Bin đã lớn rồi, đã biết thích thú và khám phá với thế giới bên ngoài. Bấy lâu nay nay cô giam con suốt trong phòng vì sự an toàn của con, tự dưng hôm nay nhìn mắt Bin ánh lên niềm vui, cô cuối cùng lại không nỡ dập tắt đi niềm vui đó của con nên đành mỉm cười gật đầu.

Hai mẹ con đi quanh một vòng siêu thị. Mua cho Bin những thứ con thích nên Nghi Đình cũng chủ quan không để ý xung quanh, thế nên cô không ngờ được có một ánh mắt mờ ám đang dõi theo mẹ con cô từ lúc cô và Bin bước vào siêu thị đến bây giờ. 

Khi đã chắc chắn phát hiện ra người bịt kính mặt là Nghi Đình. Tú Anh nhếch môi cười lạnh, quả đúng là một ngày may mắn đối với cô ta, quả này khi nghe được tin tức bí mật này có lẽ Lữ Gia sẽ cho cô thêm một số tiền lớn. Nghĩ đến thôi cô ta đã sướng cả người nên vội vàng rút chiếc điện thoại ra gọi đi một cuộc thông báo.

-Nghi Đình lần này để tao tiễn mày một đoạn. Hy vọng mày không còn may mắn nữa.



Thanh toán xong, Nghi Đình bế con một tay rồi một tay cầm túi đồ vừa mua của mình ra xe taxi. Anh tài xế giúp cô đem túi đồ ra cop xe để, sau đó mở cửa cho mẹ con cô ngồi vào. Xe vừa khởi động chạy đi thì bẩt ngờ có một chiếc xe điên từ phía trước mặt bổng nhiên lao nhanh như chớp tông thẳng trực diện vào chiếc taxi chở mẹ con Nghi Đình.

Khoảng khắc bất ngờ ấy, Nghi Đình chỉ kịp vòng tay ôm chặt lấy Bin.

Rầm

Cú tông như trời giáng, khiến tất cả người trong xe không kịp chạy đi, chỉ một giây ngắn ngủi khung cảnh kinh dị hiện ra tiếng la hét của mọi người xung quanh vang lên, người trong xe đều gục đi tại chỗ, m.á.u đổ ướt cả khoang xe, mùi tanh tửi nhanh chóng xộc lên làm cho thảm kịch hiện tại càng thêm kinh hoàng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com