Hợp Đồng Làm Vợ Tổng Tài

Chương 7



Bà Trần Ngọc Hà ngồi chễm chệ trên sopha đưa mắt xem đoạn video vụ tai nạn của Nghi Đình mà ánh nhìn chẳng chút d.a.o động. Có lẽ đối với bà sự sống c.h.ế.t của Nghi Đình chỉ như giúp bà nhổ đi cái gai trong mắt.

Nhếch môi cười nụ cười đẹp nhưng đầy tàn nhẫn, cú tông trực diện đúng với ý của bà, dù người bà thuê có chet đi thì bà cũng đủ sức để đền bù cho gia đình họ. 

-Tốt lắm.

Tay bà cầm điện thoại nhanh chóng thực hiện giao dịch chuyển tiền.

Ngó mắt qua trợ lý đang đứng cạnh, bà cất giọng đanh thép ra lệnh 

-Mọi thông tin hôm nay chỉ là tai nạn bình thường. Và không cần truy cứu.

-Dạ vâng thưa phu nhân.

Ngồi cạnh bên bà Trần, một cô gái với nhan sắc xinh đep động lòng người, là thiên kim nhà quyền quý của Trịnh gia, Trịnh Minh Nguyệt.

-Bác gái ngày mai anh Gia Minh về. Con và Bác ra sân bay đón anh ấy nha.

Bà Trần quay sang nhìn cô gái đang ngồi cạnh bên mình, ánh mắt bà chứa đựng đầy sự yêu thương. Trịnh Minh Nguyệt này mới thật sự xứng với con trai bà. Mới xứng là con dâu duy nhất của Lữ Gia. Bất cứ ai cản đường bà sẽ không ngại cho họ biến mất.



Vụ tai nạn kinh hoàng khiến cho tài xế taxi chet tại chỗ, tài xế gây ra tai nạn may mắn chỉ xây xác nhẹ mà thôi. Còn mẹ con Nghi Đình, vì được mẹ che chở nên Bin được an toàn nhưng vì quá sợ hãi khiến cho bệnh tim tái phát nặng nên thằng bé đến hiện tại vẫn đang nằm phòng chăm sóc đặc biệt.

 Âm thanh bên tai giống như bị bịt kín một tầng hơi nước, trở nên ong ong mơ hồ không rõ.

Cho đến khi ánh sáng chiếu thẳng vào đôi mắt khiến cho Nghi Đình đau không chịu được nên lập tức bừng tỉnh lại.

Xung quanh đầy mùi thuốc, cô cố mở to mắt ra xem đây là đâu nhưng phía trước mặt cô ánh sáng chỉ yếu ớt, cảnh vật xung quanh mờ ảo chẳng thấy rõ được gì?

Nghi Đình hốt hoảng, đưa hai tay lên định dụi mắt thì bên cạnh ba cô lập tức ngăn lại.

-Nghi Đình may quá cuối cùng con cũng tỉnh rồi.

Nghe tiếng ba, cảm giác yên tâm trỗi dậy, Nghi Đình hạ tay xuống sau đó trả lời ba

-Con…con chưa c.h.ế.t hả ba…còn Bin…Bin sau rồi hả ba?.

Nhắc đến Bin Nghi Đình lại thêm kích động, cô nhớ lúc đó có một chiếc xe điên tông vào xe cô và rồi tất cả ngất đi.

-Bin không sao, chỉ là bệnh tim thằng bé tái phát nên y tá đang chăm sóc. Con sao rồi Đình, có thấy khó chịu ở đâu không? 

Nghe ba nói Nghi Đình cũng có chút yên tâm về Bin, còn cô, hình như đôi mắt cô đang có vấn đề thì phải, nhưng để ba không lo lắng cô chỉ đành nói dối ba rằng mình không sao!



Nghi Đình ra viện 10 ngày sau đó. Bác sĩ nói đầu cô bị va đập mạnh, m.á.u bầm tụ trong não nên đôi mắt cũng bị ảnh hưởng một phần. Nếu không phẩu thuật để lâu sẽ có nguy cơ bị mù vĩnh viễn.

Nhưng chi phí phẩu thuật quá cao, Bin hiện tại đang nằm viện nên Nghi Đình không thể phẩu thuật trong lúc này được.

Với đôi mắt vốn dĩ đã bị cận, bây giờ ảnh hưởng m.á.u bầm nên mờ đi, Nghi Đình cô hiện tại không thể viết truyện được nửa.



Lang thang trên đường phố với tâm trạng cực kỳ tồi tệ, cũng may mắn mắt cô chỉ mờ chứ không phải không nhìn thấy hẳn, chứ nếu không Nghi Đình cũng không biết mình phải làm sao đây nữa vì sau lưng cô còn có cha già và con nhỏ đang cần cô chăm sóc.

Ánh đèn đường chói thẳng vào mắt khiến cho Nghi Đình khó chịu, bước chân cô loạng choạng sắp ngã, đằng trước lại có xe đẩy hàng đang vội tới. Nghi Đình vội vã né tránh, nhưng càng vội cô lại trượt chân vấp ngã.

Nghi Đình theo phản xạ đưa hai tay lên đỡ vì cô nghĩ kiểu gì xe đẩy hàng cũng sẽ đụng trúng mình, hàng hóa sẽ rơi xuống đè lên cô.

Nhưng mấy phút trôi qua vẫn im ắng lạ thường, cô vẫn bình an chẳng chuyện chi cả.

Từ từ mở mắt dưới ánh sáng mờ ảo một đôi giày da màu đen bóng lưỡng dừng ở trước mặt Nghi Đình.

Cô ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt. Trong tính tắc thời gian như đông đặc, dù đôi mắt đã không còn thấy rõ nhưng người trước mặt mặc tây trang đeo giày da này không khó để Nghi Đình nhận ra.

Lữ Gia Minh

Tay anh đỡ lấy xe đẩy hàng sắp đổ, mày hơi nhíu đầy vẻ không kiên nhẫn.

-Cô không thấy đường à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghi Đình nghe rõ những lời anh lạnh lùng vừa nói với cô.

Cũng thấy người đẩy xe hàng bên cạnh đang sợ hãi, không ngừng nói lời xin lỗi sau đó vội đẩy xe sang hướng khác rời đi. Có lẽ anh ta đẩy xe hàng cao chất đống nên không thấy cô. Cứ ngỡ do anh ta đụng nên cô mới té…

-Cảm ơn anh.

Nghi Đình vội vàng đứng dậy cũng là lúc Gia Minh phủi phủi hai bàn tay anh sau đó đút vào túi. 

Sau cặp kính màu lạnh ấy, là đôi mắt nhìn cô như không hề quen thuộc 

-Chỗ này là công ty tôi, tiện tay không muốn phiền phức. Vậy thôi.

Gia Minh nói xong, xoay người rời đi không hề lưu luyến. Lúc này Nghi Đình mới chậm rãi nhìn theo bóng dáng anh. Anh về nước từ khi nào cô cũng không hay biết, hôm nay gặp lại anh vẫn như xưa, vẫn đẹp trai ngời ngời đầy khí chất của người thừa kế của Lữ Gia. Chỉ là đối với cô ánh mắt anh hiện tại là lạnh lùnh vĩnh cửu xem cô như người dưng không hề quen biết. Chắc anh hận cô lắm. Nhưng không sao miển là thấy anh vẫn được bình an, thì cô có sao cô vẫn chấp nhận.

Trước mắt Nghi Đình là một tòa nhà to lớn. Dãy chữ nỗi hiện ra trước mắt là chi nhánh công ty LX lừng danh.



Cả đêm đó sau khi gặp Gia Minh Nghi Đình chẳng thể nào ngủ được, cứ nhắm mắt lại trong đầu cô chỉ toàn hiện ra hình ảnh của anh. Cứ thế cô lại đau lòng rồi khóc. Đôi mắt cũng vì thế vô tình chịu thêm đã kích.

Nếu không phải năm đó mẹ Gia Minh ép buộc cô phải chia tay anh thì có lẽ bây giờ giữa Gia Minh và cô sẽ không phải đối diện nhau bằng ánh mắt đầy lạnh lùng như vậy, nhưng cũng không thể trách mẹ Gia Minh được, lỗi cũng ở do cô, nếu như Nghi Đình cô giàu thì mọi chuyện đã khác.



Thời tiết những ngày cuối năm luôn là âm tình bất định. Mưa to nói rơi là rơi.

Cách một con phố, trên màn hình LED Cực đại là địa ốc mới đầu tư của hai nhà Lữ Gia và Trịnh Gia khí thế triển khai hừng hực. Trước mặt cánh truyền thông, anh đã là người thừa kế của tập đoàn họ Lữ. Đang sánh vai bên cạnh là tiểu thư của Thịnh gia. Cô ấy thật sự rất đẹp, rất xứng đôi với Gia Minh. Liên hôn hào môn rõ ràng phải như thế, Nghi Đình cô đúng là chỉ xứng đáng bị bỏ rơi.



Mấy hôm nay Bin lại phát sốt, Nghi Đình phải túc trực suốt ở bệnh viện với con. Càng nhìn Bin nằm trên giường bệnh, hai tay bầm tím với những vết kim tim khiến cho Nghi Đình càng thêm đau lòng. Giá mà con có ba bên cạnh, chắc chắn con sẽ được phẩu thuật và khỏe mạnh lại như bao đứa trẻ khác. Chỉ tiếc là hiện tại Nghi Đình cô là mẹ nhưng lực bất tòng tâm.

Để lo chi phí trong viện cho Bin, Nghi Đình phải xin vào làm phục vụ trong một quán bar. Sự lựa chọn này là duy nhất khi tất cả công ty đều được lệnh của Lữ Gia phong sát cô.

Nghi Đình được lệnh đem rượu đến phòng 202 để tiếp rượu nhưng xui cho cô. Trong đám đàn ông tối nay lại có thêm Tú Anh.

Nhìn thấy Nghi Đình vẫn sống tốt, nhan sắc có thêm phần thăng hạng Tú Anh hừ lạnh một tiếng xem ra cô ta may mắn. Nhưng mà không sao cô nắm được tin tức con trai cô ta cũng sắp c.h.ế.t rồi. Hiện tại Trà gia đang lâm vào túng thiếu thế nên Tú Anh bây giờ coi như đã hơn hẳng Nghi Đình, cô ta và mẹ đang sống rất tốt nên xem như Nghi Đình có c.h.ế.t hay sống cô ta cũng không cần bận tâm nhiều nửa. Để cô ta sống có khi lại là thú vui tao nhã cho Tú Anh cô.

Tú Anh nhếch môi, bắt chéo chân nói với các vị khách ở đây “ đa số họ đều là ông chủ lớn, có m.á.u mặt tronh giới làm ăn.

-Nếu nhìn không nhầm thì đây là Trà tiểu thư. Nghe nói gia đình cô ấy đang túng thiếu, các vị xem có nên chiếu cố giúp cô ấy hay không? 

Tú Anh dứt lời với giọng cười cợt nhã kèm theo. Ngay lập tức có một ông chủ to béo lên tiếng: 

-Cô gái xinh đẹp em ở đây tiếp rượu thì thật là uổng. Nếu em chịu theo anh, anh hứa sẽ cho em một cuộc sống sung sướng, em không cần làm gì cả, chỉ cần lên giường với anh thôi. Nào chịu không hả em gái.

Những lời này của gả ta đưa tới một trận cười vang thích thú cho cả phòng

Nghi Đình tức giận đến mức chỉ muốn cầm lấy chai rượu táng đầu hắn ta mà thôi. Nhưng vì nghĩ đến con trai đang cần tiền viện phí, cuối cùng cô đành phải nhẫn nhịn. Cô đi tới, im lặng và mặc kệ, khui chai rượu cô rót cho từng người. Đến chổ Tú Anh, ly rượu vừa rót ra, cô ta càng quá đáng cầm luôn ly rượu đổ hết lên đầu của Nghi Đình cô.

Cả đám người chẳng một ai đứng ra bênh vực giúp bọn họ càng được đà khoái chí càng nói cười càng thêm càn rỡ.

Nghi Đình uất ức nhưng không dám hành động, chỉ chực khóc, đưa tay lên tự lau đi nhưng giọt rượu đang cay xòe chảy trên mặt cô.

Gả béo ú kia thấy vậy thêm làm càn. Hắn ta đi tới định đưa tay lên cợt nhã trên mặt Nghi Đình nhưng bị cô quay mặt tránh đi.

-Đã vào đây lại còn ra vẻ chi nửa hả em. Đêm nay ở bên anh, anh sẽ…

Hắn chưa dứt lời thì bên ngoài bất ngờ cánh cửa được mở ra. Dưới ánh nhìn mờ mờ một thân hình bỗng bước tới chắn ngang Nghi Đình với người trước mặt, 

Giọng nói lạnh như băng gặng hỏi gả béo ú kia

-Ông muốn cô ấy làm gì?

Ngũ quan dưới đèn chiếu sáng vô cùng lạnh lùng.

Là Gia Minh, Nghi Đình tự hỏi sao sao anh ấy lại ở đây? Nhưng bất kể là lý do hay mục đích gì thì với sự xuất hiện của Gia Minh ở đây Nghi Đình có cảm giác được yên tâm cực kỳ.

Tú Anh khi thấy Gia Minh xuất hiện lập tức thu lại ý cười, cô ta đứng lên đôi môi đỏ mộng run rẩy đến mức nói không nên lời 

Ngay cả người đàn ông béo ú kia khi nhìn thấy Gia Minh hắn ta lập tức đứng đơ như khúc củi, gương mặt trắng bệch, quên cả cười.

-Lữ …Lữ tổng…sao anh lại đến đây?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com