"Mỗi lần như vậy tay chân anh ấy đều lạnh lẽo, tôi nghĩ như vậy hẳn là có thể làm cho anh ấy dễ chịu chút."
Minh Tranh nghe vậy, cũng không hỏi thêm, chỉ chuyên tâm làm.
Minh Thành Hữu cũng tỉnh, nhưng không mở mắt ra nổi.
Phó Nhiễm lấy tay sờ sau gáy anh.
"Thân mình đã ấm áp một chút, cám ơn anh, ca ca."
Lúc này Minh Tranh mới đứng dậy, ánh mắt nhìn bình truyền dịch phía trên đang nhỏ từng giọt.
"Bên bệnh viện vẫn không có tin tức sao?"
Sắc mặt Phó Nhiễm buồn bã.
"Chưa có."
Người đàn ông nhìn Minh Thành Hữu, rồi xoay người ra khỏi phòng.
Phó Nhiễm ra tiễn anh, cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng, Minh Tranh sóng vai với cô đi về phía trước.
"Tiểu Nhiễm, đây là lần đầu tiên anh chính mắt chứng kiến, một căn bệnh nặng lại có thể đem một người phá hủy thành như vậy, giành đi giật lại, cũng không ai biết sẽ gặp phải cái gì, biến cố luôn không kịp phòng."
Phó Nhiễm nghe vậy, thản nhiên nói.
"Hiện tại em không nghĩ nhiều như vậy, hoặc có thể nói thừa nhận hay ngược lại có thể buông tay, tôi chỉ muốn khi mở mắt ra lúc nào cũng nhìn thấy anh ấy, như vậy, ca ca, anh nói đây có phải đòi hỏi quá đáng không?"
Minh Tranh nhìn vào mắt Phó Nhiễm, cũng không nói ra, có một số việc ai cũng biết đây là lừa mình dối người.
Hai người đi tới lầu dưới, Phó Nhiễm nói Tiêu quản gia đi pha trà.
"Không cần, công ty còn có việc."
Minh Tranh giơ tay xem đồng hồ, anh có hẹn với La Văn Anh đi khảo sát chi nhánh một chuyến.
"Anh đi trước."
Lý Vận Linh lo lắng chạy tới, mới tiến đến phòng khách nhìn thấy Minh Tranh rời đi.
"Minh Tranh."
Bà cũng không kịp thay dép đi trong nhà.
"Là con đưa Thành Hữu về đây?"
Lý Vận Linh tự an ủi mình, đó là một dấu hiệu tốt, ánh mắt Minh Tranh lại không thèm liếc qua bà, giống như trong mắt không nhìn thấy người này, anh quay đầu sang hướng Phó Nhiễm nói.
"Anh đi đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Vâng."
Lý Vận Linh muốn nói gì đó, nhìn Minh Tranh đi lướt qua, bà khó chịu muốn vươn tay giữ chặt anh, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Minh Tranh, bà chưa từng nhìn nhận anh một cách công bằng nhất, bây giờ anh cứ thế lướt qua bà như vậy, Lý Vận Linh mới phát hiện ra là bà đã vô cùng sơ ý. Rốt cuộc là có huyết thống, diện mạo của Minh Tranh tuy rằng giống Minh Vân Phong, nhưng ít nhiều vẫn có nét giống bà.
Lý Vận Linh càng tỏ ra buồn bã không thôi.
"Minh Tranh, con đều có thể tha thứ cho mọi người, chẳng lẽ chỉ mẹ là không được sao?"
Người đàn ông dừng lại.
"Mẹ tôi đang ở nhà, thiếu chút nữa đã c.h.ế.t do tự sát, cũng vì cứu con của bà."
Minh Tranh đưa lưng về phía mọi người, giọng nói trống trải, cứ trầm trầm mà có chút không quan tâm tới bất cứ điều gì khác.
Lý Vận Linh che miệng lại, trước mắt mơ hồ.
Minh Tranh cất bước rời khỏi.
"Đợi chút."
Phó Nhiễm lên tiếng gọi anh.
"Tiêu quản gia, trong bếp còn hộp điểm tâm phải không? Lấy ra dùm tôi."
"Vâng, thiếu phu nhân."
Tiêu quản gia cũng ý thức được ngụ ý của Phó Nhiễm, nhanh chóng tới phòng bếp đem điểm tâm đưa cho đến tay Phó Nhiễm, cô đi đến bên cạnh Minh Tranh.
"Anh nói còn muốn làm việc quá trưa, đây là điểm tâm tự làm, anh mang theo đi."
Minh Tranh không đưa tay ra.
"Không cần."
"Cần.”
Phó Nhiễm nhét vào tay anh.
"Không phải có hẹn cùng Văn Anh đi ra ngoài sao? Mang theo ăn trên xe cũng tiện."
Minh Tranh liếc mắt một cái, cầm lấy rồi bước nhanh đi ra ngoài.
Nét mặt Tiêu quản gia hơi lúng túng.
"Phu nhân, đây là điểm tâm mà ngày hôm qua bà tự tay làm rồi mang đến."
Khóe miệng Lý Vận Linh khẽ nhếch lên, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ thấy bóng Minh Tranh đã đi xa.
Bà không tỏ vẻ cảm xúc, đi lên nhìn Minh Thành Hữu, Phó Nhiễm ngồi trong phòng khách nhìn bóng dáng Tiêu quản gia bận rộn qua lại, cuộc sống của cô cùng Minh Thành Hữu không có lúc nào là không bị giám sát, đợi Lý Vận Linh rời đi, Phó Nhiễm đứng dậy đi lên lầu.
Minh Thành Hữu nằm nghiêng người, Phó Nhiễm sợ hãi nhẹ nhàng bước tới, từng giọt nước truyền dịch rơi xuống tí tách, cô đi đến bên giường thấy anh đang ngủ ngon, Phó Nhiễm mở tủ đầu lấy ra một chiếc túi, cô mở cửa sổ sát đất đi ra ngoài, bên trong là một chiếc váy lông ngắn, còn có một quyển đồ sách.
Phó Nhiễm vén tóc sang bên tai, lộ ra làn da trắng hồng.