Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 591



Minh Thành Hữu mở mắt, nhìn Phó Nhiễm lặp lại động tác.

 

Hôm nay tuyết sẽ không ngừng rơi, người đẹp như cảnh tượng, sau lưng là hình ảnh tuyêt không ngừng tuôn rơi, Minh Thành Hữu gối mặt lên cánh tay, suy nghĩ nhiều về thời gian có thể yên lặng.

 

Bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống trước kia phóng khoáng biết bao nhiêu, lãng phí rất nhiều thời gian, nếu không vì sinh mệnh, nói cách khác, làm sao anh cùng Phó Nhiễm lại để lãng phí đến hôm nay?

 

Khung cảnh trong ánh mắt Minh Thành Hữu lại mơ hồ, chắc là do Phó Nhiễm ngồi lâu, bàn tay vỗ vỗ vào thắt lưng vài cái.

 

Cô ngẩng đầu, phát hiện anh đã tỉnh, liền bỏ đồ vật trong tay xuống đi tới.

 

Minh Thành Hữu kéo cô nằm bên cạnh mình, anh khẽ hôn trên trán cô một cái một, thấy ánh mắt cô sưng đỏ.

 

"Ngủ một chút đi."

 

Phó Nhiễm gật đầu.

 

"Gần đây luôn ngủ không tốt."

 

"Anh ôm em."

 

Minh Thành Hữu vòng tay ôm thắt lưng Phó Nhiễm, ánh mắt nhìn xuống gương mặt cô, hai người ở cùng một chỗ, có bao nhiêu người có thể chung sống tới già đây?

 

Hai người yêu nhau, nhưng không thể gắn bó.

 

Anh thở dài, mệt mỏi nhắm mắt lại.

 

Gần đây Minh Thành Hữu luôn nằm mơ, nhưng mỗi cảnh tượng trong mơ đều rất chân thật, thậm chí sau khi tỉnh lại anh đều có thể nhớ từng chi tiết.

 

Bước chân nhẹ nhàng trên mặt đất, rất nhẹ, giống như sợi bông, sắc hoa tường vi vừa hé nở, anh nhớ rõ đó là loài hoa Phó Nhiễm yêu thích.

 

Minh Thành Hữu đi vào trước một cánh cửa, ngẩng đầu nhìn đến là một vườn trẻ.

 

Anh không nhớ rõ, chẳng lẽ đứa nhỏ đã muốn sinh ra sao?

 

Trong sân thể dục rộng lớn trống trải, có người đang đánh nhau, Minh Thành Hữu tới gần, nhưng có cánh cửa sắt ngăn cản, cũng không thể nhìn thấy rõ ràng.

 

Mơ hồ nhìn thấy có một đứa trẻ chạy tới chỗ này, khuôn mặt ngày càng nhìn thấy rõ ràng hơn, đứa nhỏ lao tới trước mặt anh, hai tay nắm lấy cửa sắt lay lay.

 

Minh Thành Hữu ngồi xổm xuống, bên trong là một bé trai khoảng bốn hoặc năm tuổi, nhìn giống hệt như ảnh chụp của anh lúc nhỏ, anh nhìn chằm chằm đôi mắt đen bóng của đứa bé.

 

"Con tên là gì?"

 

"Đứa nhỏ mồ côi, đừng có chạy!"

 

"Các bạn mới là cô nhi!"

 

Đứa bé nhanh chóng nắm chặt tay.

 

Mấy đứa trẻ còn lại đuổi theo đứa bé này cũng không lớn hơn là bao.

 

"Toàn trường học này mọi người biết mày là đứa mồ côi."

 

"Tôi có mẹ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Nhưng ngươi không có ba."

 

Đứa bé lớn nhất trong đám đưa tay xoa lưng.

 

"Mặc kệ như thế nào, mày vẫn là mồ côi."

 

Đứa bé dựa vào cánh cửa sắt thở hồng hộc, Minh Thành Hữu vươn tay cầm bờ vai của nó, nhưng đứa nhỏ lại không cảm nhận được điều đó.

 

"Tôi có ba ba."

 

Một câu rất khẽ, nói xong, nó liền cúi đầu.

 

Trái tim Minh Thành Hữu không hề đập nữa, bất ngờ, đột nhiên lại nhảy lên.

 

Đứa bé tuy còn nhỏ, nhưng cũng biết là chính mình đang nói dối.

 

"Mày là có ba ba, tại vì b mày là đứa con riêng, cho nên chúng tao mới chán ghét mày!"

 

Đứa bé cũng không biết con riêng nghĩa là gì, nó bướng bỉnh giơ chiếc túi xách nhỏ lên.

 

"Các người tránh ra, coi chừng ba tôi đánh các người."

 

"Đánh đi, đánh đi."

 

Đứa bé lớn nhất trong đám tiến lên.

 

"Hai lần trước mày đã nói cho ba ba mày đánh bọn tao, tới bây giờ cũng chưa thấy đâu, ba mày đã c.h.ế.t rồi mày biết không? Hiểu được đã c.h.ế.t nghĩa là gì không? Chính là không bao giờ trở lại nữa, đồ mồ côi, rốt cuộc là mày chưa từng thấy ba ba mày như thế nào phải không?"

 

Đứa bé lùi lại ở trước cửa sắt run rẩy.

 

"Ba tao không chết!"

 

Vài người định tiến lên, Minh Thành Hữu muốn hô lên nhưng lại không có người có thể nghe thấy, đứa nhỏ đưa hai tay che mặt, bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt nhìn sang phương hướng Minh Thành Hữu chằm chằm, hình như là thấy anh đứng ngoài cánh cửa sắt.

 

"Ba ba, ba ba —— "

 

Minh Thành Hữu nhìn đến một đám bắt đầu giơ nắm đấm.

 

Đứa nhỏ cất tiếng kêu thê lương."Ba ba!"

 

Trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ cùng bất lực, rồi đột nhiên hai tay vươn ra ngoài cửa sắt, rồi năm ngón tay cũng túm lấy được cổ áo của Minh Thành Hữu....

 

Anh biết là anh lại nằm mơ.

 

Phó Nhiễm nghe từng tiếng la kêu lên đến tai, Minh Thành Hữu bật dậy, mở mắt ra.

 

"Làm sao vậy?"

 

Phó Nhiễm bị dọa sợ, đi lên bật đèn.

 

Minh Thành Hữu giữ c.h.ặ.t t.a.y cô, lúc này mới phát hiện trời đã tối, bàn tay anh ấn hướng trái tim, trái tim trong cơ thể có khả năng ngừng đập bất cứ lúc nào, cảnh tượng trong mơ vừa rồi vô cùng chân thật, đứa nhỏ còn nhỏ, ánh mắt hoảng loạn cũng làm người ta thấy trong lòng sợ hãi.

 

Một tiếng kêu ba ba kia, lại như giẫm nát trái tim Minh Thành Hữu.

 

Phó Nhiễm áp mặt vào bả vai anh.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com