Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 592



"Không có việc gì, chỉ là ác mộng mà thôi."

 

Giọng nói Minh Thành Hữu hoang vu, rơi vào trong tai Phó Nhiễm, giống như một con đường tăm tối mờ mịt không có lấy một chút ánh sáng.

 

"Phó Nhiễm, về sau nhất định không thể nói cho con biết nó không có ba, tìm cho con một trường học tốt nhất, đừng nói cho con biết ba nó chết, em nói dối nó, anh chỉ là không trở về mà thôi."

 

Khóe môi Phó Nhiễm run run, bỗng nhiên cao giọng, giọng nói cũng trở nên gay gắt.

 

"Ai nói anh chết? Con vốn có ba!"

 

Minh Thành Hữu không trả lời.

 

Không khí giống như trầm xuống, rồi đột nhiên dừng lại, nước mắt Phó Nhiễm không ngừng rơi, sau một lúc lâu, Minh Thành Hữu thở dài đem cô ôm vào trong lòng.

 

Phó Nhiễm lại ra sức hất tay anh ra, xốc lên chăn muốn đứng dậy.

 

Minh Thành Hữu ôm chặt thắt lưng Phó Nhiễm, cằm áp sát vào bên gáy cô.

 

"Anh gặp ác mộng."

 

Anh nắm chặt bả vai Phó Nhiễm hôn lên mặt cô, hình ảnh trong mơ vừa rồi làm Minh Thành Hữu chấn động quá lớn, đến bây giờ vẫn chưa hết bần thần. Không muốn làm cho Phó Nhiễm lo lắng, anh nói thấy đói bụng, liền cùng Phó Nhiễm đi xuống lầu ăn cơm.

 

Trở lại phòng, Minh Thành Hữu mở máy tính, đem cảnh trong mơ vừa rồi ghi lại ở một ổ đĩa riêng.

 

Anh hạ tay xuống, ánh mắt nhìn màn hình chằm chằm.

 

Phó Nhiễm đem sữa nóng tới cho anh.

 

"Viết cái gì vậy?"

 

Minh Thành Hữu đưa tay bóp trán, kéo cô ngồi trên đùi mình.

 

"Hôm nay cục cưng có ngoan không?"

 

"Ngoan."

 

Phó Nhiễm thấy anh đóng ổ đĩa đang mở, cũng không hỏi nhiều,

 

Minh Thành Hữu đầu tựa vào trước n.g.ự.c cô nhắm mắt dưỡng thần.

 

La Văn Anh cùng Minh Tranh làm xong việc thì đã khuya, cô ngồi ở ghế phụ, hai tay xoa vào nhau.

 

"Thật lạnh."

 

Minh Tranh mở máy sưởi, lấy áo khoác từ ghế sau đưa cho cô.

 

"Đã đói bụng sao?"

 

"Sớm đói rồi."

 

La Văn Anh thắt dây an toàn xong cũng không khách khí, đem áo khoác phủ lên trên

 

Minh Tranh nổ máy.

 

"Ở ghế sau có hộp điểm tâm, em lấy ra ăn trước cho đỡ đói."

 

La Văn Anh đưa tay với, mở hộp ra sau đó nhón một miếng bỏ vào trong miệng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Ôi, mùi vị thật thơm, anh mua ở đâu vậy?"

 

"Tiểu Nhiễm làm."

 

Động tác ăn của La Văn Anh dường như chậm lại.

 

"Xem ra như là tự mình làm."

 

"Có lẽ vậy."

 

Minh Tranh chuyên chú nhìn phía trước. Anh cũng đang đói bụng, nhìn La Văn Anh ăn, Minh Tranh đưa tay chỉ lên miệng mình.

 

"Đút cho anh một miếng."

 

La Văn Anh định lấy, nghĩ đi nghĩ lại lại buông xuống, đưa toàn bộ hộp điểm tâm tới trước mặt Minh Tranh.

 

"Anh tự lấy đi."

 

Anh liếc mắt nhìn cô một cái, đưa tay đẩy lại.

 

"Không thấy anh đang lái xe sao? Muốn ăn cơm ở đâu?"

 

"Tùy đi."

 

Cô nhìn xung quanh bên ngoài cửa xe.

 

"Dù sao cũng được chiêu đãi."

 

Minh Tranh cười mở nhạc ra, La Văn Anh thấy anh im lặng, lấy một m nhét vào miệng anh.

 

Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu đi ra Y Vân thủ phủ, mấy ngày nay bọn họ cũng không ra ngoài, hai người đi theo lối tản bộ giữa biệt thự, đi đến gần chỗ cổng, Phó Nhiễm đưa hai tay sờ túi áo.

 

"Em quên mang theo di động."

 

"Không có việc gì, chúng ta ở bên ngoài đi một chút."

 

"Anh chờ em một chút, em đi lấy."

 

Phó Nhiễm không dám lơ là, sau khi mang thai cũng không hay mang theo điện thoại, mọi lần đi ra ngoài đều mang theo túi xách, hôm nay Minh Thành Hữu nói đi gần đây một chút, nhất thời quên mang theo.

 

Minh Thành Hữu đi ra đến bên ngoài, ở chỗ rừng trúc xanh ngát chờ Phó Nhiễm.

 

Ngẩng đầu nhìn thấy một xe taxi sắp chạy tới, sắp đi qua bên cạnh anh rồi đột nhiên dừng xe.

 

Cửa sau xe mở ra, hẳn là một phụ nữ, một đôi tất bó gối màu đen thò ra, sau khi người đó hoàn toàn ra khỏi xe, ánh mắt Minh Thành Hữu mới có chút giật mình.

 

Nếu như không gặp lại tại đây, anh đã thực sự quên hết những gì thuộc về người phụ nữ đã từng xuất hiện trong cuộc sống của mình.

 

Thẩm Ninh nhìn từ khoảng cách đó tới đây, nhìn thấy bộ dáng Minh Thành Hữu, cũng có chút giật mình.

 

Cô xoay người ôm ra một đứa bé trai từ ghế sau xe, tiện tay đóng cửa xe lại.

 

Đứa bé khoảng chừng bốn - năm tuổi, bộ dáng thông minh đáng yêu, cái đầu như quả dưa hấu nhỏ, đôi mắt đen trắng rõ ràng, Thẩm Ninh khẽ đưa tay đẩy vai nó.

 

Đứa bé liền nhanh chân chạy tới chỗ Minh Thành Hữu, đứng trước người anh, cậu bé ngẩng đầu lên n

 

"Ba, mẹ con nói ba mới là ba con, lúc trước con cũng có ba, nhưng chú ấy nói con là con của người khác, còn thường xuyên đánh con, mẹ gạt con nói ba đi làm ở xa, không phải là do ba không cần con..."

 

Bước chân Minh Thành Hữu không khỏi lùi lại một bước.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com