Hủ Tục

Chương 21



Nhưng bất chấp nỗ lực của tôi, tình hình kinh doanh vẫn lao dốc.

Cuối cùng, tôi bất đắc dĩ phải đóng cửa một số chi nhánh.

Các tài khoản mạng xã hội bị giới hạn mức tiếp cận nghiêm trọng.

Video đính chính của tôi không nhận được bất kỳ lượt quan tâm nào.

Tuy nhiên, vẫn có những khách hàng hiểu rõ tình hình, không bị ảnh hưởng bởi tin đồn, tiếp tục ủng hộ cửa hàng.

Tôi biết, cơn giông bão này rồi cũng sẽ qua.

Lâu lắm không liên lạc, Ngũ tỷ cũng nhắn tin cho tôi:

【Thời đại internet, chỉ cần một chiếc lá cũng có thể che mắt cả khu rừng. Tự chứng minh chỉ vô ích, hãy để thời gian cuốn trôi tất cả. Em làm là kinh doanh thực tế, chỉ cần hết lòng với khách hàng là đủ.】

Ngay khi video bôi nhọ bị tung ra, Trân Ni cũng bay đến Thượng Hải ngay lập tức.

Cô ấy không nói gì nhiều.

Chỉ đơn giản là làm cái đuôi của tôi ăn cùng, ở cùng, đi làm cùng.

Những điều này mang lại cho tôi một sức mạnh to lớn.

Rất nhanh chóng, tôi vực dậy tinh thần, chấn chỉnh lại công việc.

Dù hiện tại mọi thứ vẫn còn tệ hại, nhưng chẳng phải vẫn tốt hơn kiếp trước rất nhiều sao?

Ít nhất là tôi vẫn còn sống.

Chỉ cần còn sống, nghĩa là còn hy vọng.

Hôm nay, một khách hàng thân thiết – Thường tỷ, vừa bước vào tiệm đã giơ điện thoại lên cổ vũ tôi:

"Tiểu Chu, hôm qua chị vừa đăng video lên tiếng ủng hộ em đấy! Chị còn đầu tư hẳn 100.000 đồng Dou+ (quảng bá nội dung), giờ có rất nhiều người đang lên tiếng bênh vực em!"

Tôi sửng sốt, sống mũi cay cay:

"Cảm ơn chị! Chị chi tiêu nhiều quá rồi, từ giờ đến hết năm, móng tay của chị em làm miễn phí!"

Thường tỷ phẩy tay đầy khí thế:

"Ai thèm ba cái lẻ tẻ của em? Đêm qua chị donate cho nam streamer còn hơn số đó."

Bên cạnh, một vị khách đang làm mi nối đột nhiên góp chuyện:

"Hình như tôi cũng thấy có người nổi tiếng lên tiếng cho cô đấy. Một ngôi sao ấy!"

"Hình như tên là…Tống Hỉ Tĩnh? thì phải"

Nói xong, cô ấy lại vỗ trán như sực nhớ ra điều gì:

"Tôi không giỏi làm video, lát nữa cô gửi tôi một bản có sẵn nhé, tôi giúp cô đăng luôn!"

Lòng tôi như được sưởi ấm.

Giữa cơn bão tin đồn, vẫn còn rất nhiều người tin tưởng và giúp đỡ tôi.

Tôi tranh thủ lúc nghỉ ngơi, mở điện thoại lên tìm kiếm tài khoản của Tống Hỉ Tĩnh.

Quả nhiên cô ấy đã đăng một bài viết rất dài, lên tiếng bênh vực tôi.

Tôi rất bất ngờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cô ấy không giống những người nổi tiếng mà tôi tưởng tượng.

Cô ấy là một người rất "lặng".

Hầu như không thấy cô ấy tương tác với các nghệ sĩ khác.

Thậm chí, những ngôi sao từng ghé tiệm tôi làm móng, đều có vẻ dè dặt khi nhắc đến cô ấy.

Cô ấy không tham gia vào các tin đồn thị phi, nhưng lại thường xuyên lên tiếng vạch trần những bất công trong xã hội.

Cô ấy vận động quyên góp cho động vật hoang dã, kêu gọi nhận nuôi thú cưng.

Cô ấy thẳng thắn chỉ trích những hành vi thiếu văn minh nơi công cộng, như hút thuốc ở nơi đông người.

Cô ấy có quan hệ rất tốt với công chúng.

Bài đăng của cô ấy như một tảng đá ném xuống mặt hồ yên tĩnh gây nên những đợt sóng vô cùng lớn.

Phần bình luận tràn ngập những khách hàng từng đến cửa hàng tôi, tất cả đều lên tiếng bênh vực tôi.

Tôi rất cảm kích, bèn nhắn tin cho cô ấy:

【Hỉ Tĩnh, tôi vừa đọc bài viết của cô. Cảm ơn cô rất nhiều.】

Cô ấy vẫn giữ nguyên sự lãnh đạm như phong cách thường ngày, chỉ trả lời một câu ngắn gọn:

【Chỉ là chuyện nhỏ, không cần để tâm.】

Tôi ngẩn người nhìn màn hình.

Cô ấy… thật sự là người nổi tiếng ư?

Bộ phim mới của Tống Hỉ Tĩnh sắp ra mắt.

Tôi liên hệ rạp chiếu phim gần đó, đặt trước nguyên một suất chiếu cả ngày.

Dư luận xoay vần, cửa hàng làm móng của tôi cũng dần khởi sắc.

Tôi lại như trở về vạch xuất phát, từng chút một mở rộng quy mô.

Hôm ấy, Trân Ni gửi tôi một đường link.

Tôi bấm vào xem, phát hiện đó là một tài khoản ẩn danh đang phơi bày toàn bộ sự thật về gia đình tôi.

Bài đăng chỉ ra tất cả:

Từ Hoa sinh chín đứa con, còn từng hai lần phá thai.

Bà ấy rõ ràng nhỏ hơn Chu Phú Dân năm tuổi, nhưng trông lại già hơn ông ta cả chục tuổi.

Nhà cũ của chúng tôi cũng bị lộ ra.

Trong ảnh, nơi chúng tôi từng ở chỉ là một căn phòng chật hẹp, chưa đầy 20 mét vuông.

Chị em tôi phải chen chúc nhau ngủ chung trên một tấm nệm mỏng.

Mãi đến khi các chị lần lượt đi làm, lấy chồng, điều kiện mới khá hơn đôi chút.

Nhưng chỉ cách một bức tường, lại là một căn phòng rộng rãi sáng sủa, được lát gạch bóng loáng như trong thành phố.

Đó là nơi Chu Phú Dân sống.

Sau khi Đại tỷ rời đi, Từ Hoa cũng bị đuổi ra khỏi phòng, bắt qua ngủ chung với chị em chúng tôi.

Bài đăng này còn có sức ảnh hưởng mạnh hơn cả video thanh minh của tôi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com