Ta gả cho Cố Thanh Nhượng khi trong lòng hắn đã có người khác.
Tuy nhiên, người kia và hắn âm dương cách trở, còn thể gặp .
Hắn tuân theo mệnh phụ mẫu mà cưới ta, cùng ta cầm sắt hòa minh, nhưng trong lòng vẫn luôn tiếc nuối.
Trọng sinh trở về năm cập kê ấy.
Hắn vì vị bạch nguyệt quang sắp lìa đời của mình mà cầu y, từng bước một quỳ lạy.
Còn ta, nhận thánh chỉ tứ hôn, cam nguyện xung hỷ cho Thái tử bệnh nặng.
Cố Thanh Nhượng đôi mắt đỏ hoe, từng tiếng chất vấn cứ như ta là kẻ phụ bạc.
Hắn không biết .
Kiếp trước, hắn cũng chỉ là sự cam chịu của ta trước số phận mà thôi.
Hắn có ánh trăng sáng của riêng mình, trọng sinh một đời không muốn hối tiếc cùng người ấy, thì ta...cũng vậy.