Hướng Dẫn Đốc Thúc Ký Chủ Chỉ Muốn Buông Xuôi

Chương 9



Ta nhớ ra mấy ngày trước còn nói về chuyện đi quyến rũ Tiêu Vân Kỷ.

 

Tốt lắm, lại bị ám chỉ rồi.

 

Ta hừ hừ không vui: "Cũng phải, ngươi chỉ có thể bỏ gần cầu xa thôi, dù sao Hân Hoa nhìn cũng chẳng có ý gì với ngươi."

 

Phó Tu tiện miệng hỏi: "Sao ngươi biết nàng ấy không có ý với ta? Hân Hoa tâm tư sâu sắc, dù có ý cũng sẽ giấu đi."

 

"Cái này ngươi không biết rồi."

 

Ta cầm bánh quế hoa trước mặt hắn lên ăn, có chút đắc ý: "Con người ta, cái gì cũng có thể giấu, nhưng ánh mắt yêu một người thì không giấu được."

 

Ngòi bút của Phó Tu đột nhiên kéo dài một vệt trên giấy.

 

Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ta.

 

Ta bị hắn nhìn đến run rẩy: "Sao thế?"

 

Phó Tu như chợt nhớ ra điều gì, hắn loạng choạng đứng dậy, kích động nắm lấy cổ tay ta, nói một câu khó hiểu: "Ngươi đã từng có nhiệt độ cơ thể chưa? Từng có nhịp tim chưa? Từng ngửi hương hoa chưa? Từng nhìn ra được màu sắc bầu trời chưa? Từng rơi nước mắt chưa…."

 

"Lại đọc thoại à?"

 

Ta chưa nói hết câu, Phó Tu đỏ hoe mắt ép sát: "Nếu ngươi chỉ là hệ thống phụ trách thế giới này, vậy sao ngươi biết câu thoại này từ một bộ phim ở xã hội hiện đại?"

 

Ta sững người.

 

Đúng nhỉ.

 

Có phải đã nghe ký chủ khác nói không? Hình như cũng không, vậy ta biết từ đâu?

 

Đầu đau quá, như thể sắp mọc não rồi.

 

14.

 

Chưa kịp mọc não xong, Phó Tu đã ra ngoài vì có việc gấp.

 

Biên giới Vân Khương hai nước lại nổi loạn, Hân Hoa tranh biện với triều thần trên triều, thuyết phục được Hoàng đế xuất binh, để trừ hậu họa.

 

Còn Tiêu Vân Kỷ biết được tin trước, để tránh trở thành con tin, đã lén trốn trong đêm.

 

Khi kinh thành điều động nhiều đội quân tinh nhuệ truy bắt khắp thành, ta vẫn còn nằm trong phòng thất thần, giây sau chỉ thấy đầu óc choáng váng, khi tỉnh lại, ta đã trở thành một thành viên trong đội bỏ trốn của Tiêu Vân Kỷ.

 

Hả???

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Những người đó trói ta đẩy đến trước mặt Tiêu Vân Kỷ: "Điện hạ, nàng ta là kỳ tài y thuật nổi danh của Đại Vân triều, có nàng ta ở đây, ngài sẽ không sao đâu!"

 

Ồ, bị thương rồi à.

 

Mấy tháng không gặp, Tiêu Vân Kỷ gầy đi không ít, còn vì trốn tránh truy bắt mà trên người có nhiều vết thương lớn nhỏ.

 

Mạng ta trong tay bọn họ, không còn cách nào, ta đành phải dùng công nghệ cao của hệ thống để chữa thương cho hắn ta.

 

Rồi dặn dò: "Không được ăn đồ mặn tanh, cũng không được ăn ngũ cốc, cũng không được ăn hoa quả rau củ."

 

Tiêu Vân Kỷ nhíu mày: "Vậy ta ăn gì?"

 

Ta nhún vai: "Uống nước thôi."

 

Thấy hắn ta sắp nổi giận, ta lại nói: "À phải rồi, đừng gần nữ sắc, yếu người lắm."

 

Tiêu Vân Kỷ: "..."

 

Để phòng ngừa, bọn họ trực tiếp mang theo ta bỏ chạy.

 

Chỉ là không ngờ Phó Tu lại đuổi theo nhanh như vậy, toàn thân hắn tỏa ra sát khí dẫn theo tinh binh bức bách từng bước.

 

Tiêu Vân Kỷ bị bức đến đường cùng, kéo ta lên tường thành ở cổng thành: "Vì ngươi mà Phó Tu đã điên đến mức này."

 

Hắn kề kiếm vào cổ ta, hét về phía Phó Tu dưới cổng thành:

 

"Nếu ngươi muốn mỹ nhân của ngươi về nguyên vẹn, thì hãy nhường đường, để chúng ta rời đi. Chỉ cần chúng ta ra khỏi thành, nhất định sẽ thả nàng."

 

Phó Tu lạnh lùng nhìn hắn ta: "Ngươi thả nàng ra, ta để ngươi đi."

 

Hắn nói thật, dù sao thế giới này đã loạn thành thế này rồi, tình yêu của Hân Hoa và Tiêu Vân Kỷ còn chưa bắt đầu đã đứng ở thế đối địch, kết thúc dù phát triển thế nào cũng sẽ thành công.

 

Phó Tu cũng không cần quan tâm đến việc tranh đấu giữa bọn họ.

 

Đáng tiếc Tiêu Vân Kỷ không tin.

 

Ta đang nghĩ xem nên nói gì để phá vỡ bầu không khí căng thẳng thì đột nhiên trong đầu vang lên giọng nói của 005:

 

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"877! Hỏng bét rồi! Hệ thống trung tâm phát hiện ngươi thao tác sai quy định! Giờ đã kích hoạt quyền thu hồi ngươi về..."

 

Cái gì?