Hương Sen

Chương 3



Vào được Thôi phủ dễ dàng hơn ta tưởng rất nhiều.

Ma ma phụ trách tuyển chọn đã nói với ta: "Đại nhân thiện tâm, trong thời buổi này, nữ tử không dễ dàng, nên ngài ấy đã căn dặn, nếu có nữ tử nhà lành nào không nơi nương tựa đến, bất kể có phải là trù nương Cô Tô hay không, đều phải cung cấp ba bữa ăn."

"Huống chi ngươi và đại nhân là đồng hương, tự nhiên phải chăm sóc nhiều hơn một chút."

Ta không khỏi ngạc nhiên, không nhịn được hỏi: "Thôi thủ phụ cũng là người Cô Tô sao?"

"Đương nhiên, ngươi sinh ra và lớn lên ở Cô Tô, chẳng lẽ chưa từng nghe nói về việc gả cho Thôi lang quân hay sao? Thôi lang quân này chính là đại nhân nhà bọn ta."

Ta tất nhiên đã nghe qua.

Mỗi bước mỗi xa

Nhưng chưa bao giờ liên hệ cùng một chỗ với Thôi thủ phụ.

Hơn nữa, khi y nổi danh ở Cô Tô, ta vừa mới học đi mà thôi.

Y lớn hơn ta không chỉ một hai tuổi.

Tất nhiên, những lời này, ta tuyệt đối không dám nói ra miệng.

Ngày thứ ba vào phủ đệ.

Ta đi lên tiền thính gửi thực đơn.

Khi đi ngang qua ao sen, thấy một nam tử trẻ tuổi gian nan với tay ra hái hoa sen.

Chiếc áo trắng tinh khôi bị dính một vài vết bùn.

Ta không nhịn được đi tới thăm dò: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Nam tử bất ngờ quay lại.

Bốn mắt chạm nhau, ta như bị cuốn vào đôi mắt như nước của hắn.

Ánh mắt hắn hàm chứa vẻ thản nhiên phong độ của người trí thức, bên môi lộ ra ý cười ấm áp.

Như một quý công tử bước ra từ bức tranh cổ.

"Ngươi là... người mới đến sao?" Giọng nam tử trầm ấm thuần hậu.

Ta hồi thần, cười gật đầu, không nói hai lời xắn quần lên, bước vào trong ao, dễ dàng hái một đóa sen.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta thổi nở nụ hoa, gập lại thành hình đài sen đưa cho nam tử.

"Nè, cho ngươi."

Ánh mặt trời xuyên qua gốc liễu bên bờ, chiếu lên mặt ta.

Nam tử ngẩn ra một chút, nhận hoa sen trong lòng bàn tay.

Đột nhiên hỏi: "Cô nương là người Cô Tô sao?"

Ta bước lên bờ, rửa sạch chân dưới dòng nước, nhướng mày cười hỏi: "Làm sao ngươi biết?"

"Đài sen này, là món yêu thích của người Cô Tô, thường được các nữ tử hái sen mang đến bờ hồ bán."

"Hơn nữa, giọng nói của ngươi..."

Ta lè lưỡi, suýt quên mất.

Nam tử lại hỏi: "Sao lại đến kinh thành?"

"Đến để xuất giá."

Nghe vậy, sắc mặt nam tử có chút vi diệu.

Ta phản ứng kịp thời, cuống quít xua tay, giải thích ngượng ngùng: "Ngươi đừng hiểu lầm, giờ thì không xuất giá nữa, giờ ta đang làm trù nương trong phủ này."

"À đúng rồi, ngươi là ai vậy?" Ta vắt khô váy, chợt nhớ ra liền hỏi.

Nam tử cười càng thêm ấm áp, đáp: "Tại hạ là Thôi Ninh An, trong phủ này... làm hộ vệ, không biết cô nương tên gọi gì?"

"A Uẩn, ta tên A Uẩn."

Tiếng ve kêu râm ran, một cơn gió hè thổi đến.

Ta mím môi tiến lại gần hắn, hạ giọng hỏi: "Vậy có phải là ngươi thường được gặp đại nhân nhà chúng ta hay không?"

"Đúng vậy."

"Vậy ngài ấy đã lớn tuổi như vậy, sao còn chưa cưới thê tử nhỉ?"

Qua một hồi lâu, Thôi Ninh An ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Có lẽ ngài ấy quá lớn tuổi, không ai muốn."