Ma ma mãi dặn đi dặn lại, không được đi lại lung tung, làm phiền khách quý.
Mọi người đều vâng lời, chia nhau ra làm việc.
Ta từ trong bể cá vớt ra con cá song đã mua được từ sáng sớm, lưu loát làm sạch sẽ xương cốt.
Hơi nước trong phòng bếp bốc lên, mọi người đều bận rộn với công việc của mình.
Cho đến khi âm thanh đàn sáo từ tiền viện vọng lại.
Ma ma bắt đầu gọi mấy tỳ nữ dọn món ăn.
Thợ nấu thì hớn hở nói: "Nghe nói kim khoa Thám hoa lang cũng đến phủ của chúng ta."
"Thật sao? Trong kinh thành ai cũng nói Thám hoa lang có dung mạo xuất sắc, không biết so với đại nhân nhà chúng ta, ai hơn ai."
Ta đang làm bánh thủy tinh. Nghe vậy, có chút ngẩn người.
Một trù nương cùng vào phủ chọc chọc vào cánh tay của ta, hạ giọng hỏi: "Ngươi thấy đại nhân nhà chúng ta đẹp hơn, hay Thám hoa lang đẹp hơn?"
Ta thu lại suy nghĩ, trả lời nàng ta: "Ta chưa từng thấy qua Thủ phụ đại nhân."
"Không thể nào, ngươi không phải là người Cô Tô sao, vậy ngươi đã thấy Thám hoa lang chưa?"
Ta đang do dự không biết nên gật đầu hay lắc đầu.
Ma ma đi đến: "A Uẩn, ngươi đi theo ta ra tiền thính."
Ta đứng dậy, lau khô tay, đi theo sau.
Đến cổng thùy hoa.
Một bóng dáng quen thuộc đứng đó.
Nam tử vẫy tay gọi ta: "A Uẩn, mau lại đây."
Ta chạy nhanh lại, mặt nóng bừng.
"Thôi hộ vệ, sao ngươi lại ở đây?"
"À!" Hắn đưa cho ta một gói giấy dầu: "Cá hun khói mới đến sáng nay, ngươi nếm thử đi."
Ta nhận lấy mở ra.
Thịt cá ngấm đẫm nước tương, tỏa ra hương thơm hấp dẫn.
Cắn một miếng, mặn mà dai ngon.
Ta hài lòng híp mắt lại: "Ngon quá."
"Ta chút nữa sẽ ăn, ma ma gọi ta đi hỗ trợ rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Bây giờ tiền thính cũng không bận, ta đã được đại nhân cho phép ra ngoài."
Thôi hộ vệ cười giải thích.
Hai chúng ta ngồi xổm bên ao, ta lột hạt sen, hắn gỡ xương cá hun khói.
Thôi hộ vệ đưa cho ta miếng cá đã gỡ xương, thuận miệng hỏi: "Ngươi có muốn về Cô Tô không?"
"Muốn, nằm mơ cũng muốn." Miệng ta nhét đầu thịt cá, nói lấp lửng.
"Ta cũng muốn." Hắn cười trìu mến.
"Vậy sao ngươi không về?" Chúng ta đồng thanh nói.
Ta ngẩn ra, sau đó bật cười. "Ngươi còn nhớ ta đã nói với ngươi, ta đến đây để thành hôn hay không?"
"Nhớ.
"Dù nói cuộc hôn nhân này không thành, nhưng hôn ước vẫn còn, hơn nữa đã được quan phủ ghi chép, việc hủy hôn cũng đơn giản, chỉ cần ba mươi lượng bạc."
Ta có chút ngại ngùng.
"Để đến kinh thành thành hôn, ta đã bán đi gia sản lấy tiền, trên đường gặp nhiều khó khăn, cuối cùng đến được kinh thành, trên người chỉ còn lại vài đồng."
Thẩm Hoài Cẩn cũng chưa bao giờ hỏi ta có thiếu bạc hay không.
Thời điểm khó khăn nhất, ta xấu hổ không dạm đưa tay đòi tiền, chỉ có thể bán chú đồ thêu thùa để đổi lấy ít vải vóc.
Nói đi nói lại, đều là tiền gây rắc rối.
Ta có chút nản lòng.
Dù nói Thủ phụ đại nhân thiện tâm, làm việc ở đây, mỗi tháng có thể nhận một hai lượng bạc vụn.
Nhưng ba mươi lượng thì không ăn không uống cũng phải tiết kiệm hơn hai năm.
Mỗi bước mỗi xa
Đến lúc đó e rằng Thẩm Hoài Cẩn đã cưới được quý nữ nhà quyền quý.
Còn ta thì bị lỡ dỡ thành gái lỡ thì.
"Còn ngươi thì sao? Sao không về Cô Tô?" Ta hỏi lại.
Thôi hộ vệ bất đắc dĩ nói: "Tổ phụ kỳ vọng rất cao ở ta, ta không nỡ làm ngài ấy thất vọng."
Ta nhất thời không biết an ủi hắn thế nào.
Chỉ có thể vô tình nắm một nắm hạt sen đã lột đưa cho hắn.
"Ngươi thử đi, rất ngọt."
Từ xa bỗng nghe thấy tiếng hí khúc.
Thôi hộ vệ vội đứng dậy, không kịp nói thêm.
Hắn vỗ vỗ vai ta như để an ủi, từ trong n.g.ự.c lấy ra một cái túi đưa cho ta.
"Ngươi yên tâm, ta đã tiết kiệm được chút bạc, tạm thời cho ngươi mượn trước."
"Tiệc ở tiền thính chắc sắp tan, sợ đại nhân tìm người, ta đi phục mệnh trước."