Hương Sen
Về đến phòng.
Ta hỏi ma ma: "Nếu có nam tử cho bà vay bạc, thì nên đáp tạ như thế nào?"
Ma ma đang đọc cuốn thoại bản về mối yêu hận tình thù của tài tử giai nhân.
Bà ta đặt sách xuống, ánh mắt sáng lên nhìn ta.
"Tất nhiên là phải lấy thân báo đáp rồi."
Khóe miệng ta run rẩy.
"Thật sự phải như vậy sao? Không có cách nào khác sao?"
Bà ta chỉ tiếc rèn sắc không thành thép vỗ đùi, nước bọt li ti suýt phun vào mặt ta.
"Ngươi ngốc quá, người ta đã sẵn lòng cho ngươi vay bạc, chắc chắn đã có tâm tư không nên có."
Ta bị kết luận này làm cho khiếp sợ, trằn trọc suốt đêm không ngủ được.
Sáng hôm sau, liền đến nha môn một chuyến.
Nhưng bị báo cho biết: "Hôn ước này đã sớm bị hủy, ngươi là đương sự mà không biết sao?"
"Còn là Thẩm Thám hoa tự mình đến giải quyết nữa!"
Sắt mặt ta trắng bệch, không kịp quan tâm đến thể diện mà liên tục hỏi: "Là chuyện khi nào?"
"Cuối mùa xuân năm ngoái."
...
Giống như một chậu nước lạnh đổ xuống đầu.
Dưới ánh nắng chói chang, nhưng ta lại cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Thẩm Hoài Cẩn lặng lẽ hủy hôn rốt cuộc đã giấu ý đồ gì, ta không thể hiểu.
Cũng không muốn nghĩ thêm nữa.
Ta chỉ hận hắn không chịu cưới ta, sao không bảo ta về quê.
Ta đến tiệm bánh, mua một miếng bánh đường, ngồi ở bậc thềm vừa khóc vừa ăn.
Khiến mọi người xung quanh đều ghé mắt nhìn sang.
Một chiếc xe ngựa đơn giản dừng lại trước mặt.
Thôi Ninh An kéo rèm bước ra, đứng trước mặt ta. Trên mặt lộ vẻ lo lắng.
"A Uẩn?"
"Có chuyện gì vậy?"
Mỗi bước mỗi xa
Ta giương đôi mắt sưng húp, ấm ức không nói nên được một chữ.
Hắn rất đau lòng, đưa ta đến quán rượu.
Gọi một bàn món ăn ngon.
Mùi thơm bay vào mũi, miệng ta động đậy, đã sớm quên hết chuyện buồn.
Sau khi ăn no uống đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thôi Ninh An cũng đại khái biết lý do vì sao ta đau buồn.
Mặt mày hắn nặng nề, không biết đang nghĩ gì.
Ta cười đến vô tâm vô phế, giọng nói hàm chứa nghẹn ngào.
"Thật ra, ta cũng không muốn gả cho hắn, nếu không phải do lệnh của phụ mẫu, ta nhất định không muốn đến kinh thành."
"Hiện giờ như vậy, hắn tự đi theo con đường cao môn hiên quý, ta cũng nên về Cô Tô rồi."
Nói đến đây.
Ta bỗng nhớ đến lời ma ma nói, ngượng ngùng lấy túi tiền ra trả lại cho Thôi Ninh An.
"Thôi hộ vệ, chúng ta không hợp."
Hắn ngẩn ra, sắc mặt phức tạp nhìn ta.
"Sao ngươi lại nghĩ như vậy?"
"Không phải, sao ngươi lại cho rằng ta có tâm tư như thế?"
Chưa kịp để ta trả lời.
Hắn ngao ngán cắt ngang.
"Thôi, ngươi thật là, kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc."
Ta không hiểu gì cả.
Nhưng hắn không muốn nói gì thêm nữa.
Trời đã dần tối.
Ra khỏi quán rượu. Ta và hắn cùng lên một chiếc xe ngựa.
Khoảnh khắc khi rèm xe hạ xuống.
Dưới chân của ta chân hơi dừng lại.
Ngay lập tức quay đầu, chui vào xe.
Rèm xe hạ xuống.
Cũng che đi ánh mắt tìm kiếm của một người.
...
Bóng dáng quen thuộc màu trắng thoáng qua.
Thẩm Hoài Cẩn tràn đầy nghi hoặc.
"Thân hình của nữ tử đó, sao lại giống A Uẩn đến vậy."
"Thẩm công tử, chàng đang nói gì vậy?"
Giọng nói ngọt ngào của Hứa Yên Nhiên nhẹ nhàng truyền đến.
Thẩm Hoài Cẩn chợt tỉnh lại, vội vàng tập trung tinh thần ứng phó với nữ nhi của Thái Phó.
Sau khi đi dạo một vòng quanh cửa hàng phấn son nổi tiếng ở kinh thành, Hứa Yên Nhiên mới hài lòng trở về.
Nhưng điều này lại khiến Thẩm Hoài Cẩn khó chịu.
Hắn ta mặt mũi xanh xao trở về phủ, nhắm mắt ra lệnh: "Bảo A Uẩn nấu chút canh giải nhiệt."