Hương Sen

Chương 7



Bốn phía yên tĩnh. Không ai đáp lại.

Hắn ta bực bội mở mắt, "Sao? Ta không sai khiến được nàng ta nữa sao?"

"Đã hơn nửa tháng không thấy bóng dáng, nếu là vô dụng, thì hãy bảo nàng ta nhanh chóng cút khỏi Thẩm gia ta đi."

Những ngày qua phải dạo chơi cùng Hứa Yên Nhiên, đã khiến hắn bực tức đầy mình.

Hôm nay tình cờ gặp đồng môn cùng trường, lại nghe bọn họ ám chỉ hắn ta bám dưới cạp váy để thăng tiến.

Lúc này lòng hắn ta đang bốc hỏa, không có chỗ nào để phát tiết.

Cứ một mực, A Uẩn lại chạm vào nỗi bực bội của hắn ta.

Thư đồng mang bát canh hạt sen vào, bất an trả lời: "Đại nhân, A Uẩn cô nương không biết đã đi đâu, vừa sai người đi mời, trong phòng không ai đáp lại."

"Có hỏi người gác cổng không?"

Trong lúc nói chuyện, người gác cổng bước chân lộn xộn, lau mồ hôi chạy vào trong phòng.

"Đại nhân, xin cho phép bẩm báo, cô nương từ lần ra khỏi phủ trước đó đã không trở về phủ, tiểu nhân cũng không biết cô nương đi đâu."

"Cái gì?" Thẩm Hoài Cẩn đột ngột ngồi dậy.

Tóc rối bời, áo choàng xộc xệch.

Nhưng hắn ta không kịp chỉnh sửa, đứng dậy chạy ra ngoài, thẳng hướng về phía thiên viện.

Thư đồng nói thầm: "Chẳng phải đại nhân không thích A Uẩn cô nương sao, sao lại thất thố như vậy."

Nhưng hắn ta chỉ dám oán thầm. Chân không ngừng lại, vội vàng theo sau.

Trong thiên viện đầy lá cây rụng.

Thẩm Hoài Cẩn nhíu mày.

A Uẩn thích sự sạch sẽ, mỗi lần hắn ta đến đây, đều ngăn nắp gọn gàng, chưa bao giờ như vậy.

Đẩy cửa vào.

Một không gian lạnh lẽo ập đến.

Ngay cả bàn trang điểm cũng phủ đầy bụi, rõ ràng đã lâu không có ai ở đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thẩm Hoài Cẩn bỗng cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Hắn ta cố gắng giữ vững thân hình, nhưng hình ảnh chợt lóe qua trong đầu, lại là bóng dáng mà hắn ta thấy trên phố xa hôm nay.

"A Uẩn là người nhà quên, sao lại đi xe ngựa của Thôi phủ đại nhân?"

Thẩm Hoài Cẩn vô thức phủ nhận khả năng này.

Hắn ta cố gắng bình tĩnh lại, sai gia phó đi hỏi thăm.

Nếu A Uẩn để lộ chuyện hôn ước ra ngoài.

Chuyện hắn ta bám vào Hứa gia, giấy sẽ không thể gói được lửa nữa.

Những văn nhân coi trọng nhất là khí khái.

Đến lúc đó, sợ rằng con đường làm quan của hắn ta sẽ trở nên gian nan.

Cho đến lúc này, những gì hắn ta nghĩ, đều vì bản thân.

Liên tiếp hơn mười ngày nóng nực. Cơn mưa tầm tã đổ xuống.

Thời gian mười ngày, đủ để Thẩm Hoài Cẩn tìm hiểu rõ hành tung của A Uẩn.

Gã sai vặt đứng dưới mái hiên báo cáo, tiếng nói bị mưa che lấp.

Hắn ta đành phải nâng cao giọng. "Đại nhân, một tháng trước ngài đã đãi tiệc chiêu đãi Hứa Thái phó, cô nương chính là lúc đó đã ra khỏi phủ, còn đến quán hoành thánh ở phía tây thành ăn hai bát."

"Đúng rồi, còn là đồng môn của ngài, Tống đại nhân đã nói với tiểu nhân, có cô nương tự xưng là từng làm trù nương ở Thẩm phủ chúng ta."

"Quý phủ của Thôi đại nhân đang tìm trù nương từ Cô Tô tới, nên cô nương đã đến đó."

"Từ bức họa nhận ra được, chính là A Uẩn cô nương."

Vừa dứt lời, chân trời bỗng vang lên một tiếng sấm.

Thẩm Hoài Cẩn bỗng nhớ tới.

Mỗi bước mỗi xa

Ngày đó hắn ta hộ tống Hứa Thái phó đến Thôi phủ dự tiệc.

Mùi canh cá song quen thuộc, một cánh hoa sen quen thuộc, hương vị hạt sen quen thuộc.

Còn có bóng dáng quen thuộc thoáng qua ở cửa hông.

Không ngờ, lại là A Uẩn.