Hương Sen

Chương 8



Mưa mùa hè như dòng nước trúc xuống, mãi không ngừng nghỉ.

Hôm nay là ngày ta khởi hành trở về Cô Tô.

Từ biệt ma ma.

Thôi Ninh An mượn xe ngựa của phủ, đến tiễn ta ra bến thuyền.

Đang đi giữa đường. Có tiếng vó ngựa chặn trước xe.

Ta kéo rèm xe lên, lộ vẻ mặt ngoài ý muốn.

Đúng là Thẩm Hoài Cẩn.

Qua màn mưa. Hắn ta hạ giọng gọi: "A Uẩn!"

Giọng điệu rất mạnh mẽ, như đang chứa đựng cơn giận ngút trời.

Ta bị dọa, vội vàng trốn vào trong xe.

Thôi Ninh An che ô xuống xe, chắn giữa hai chúng ta.

Cuối cùng Thẩm Hoài Cẩn cũng thấy có người ngoài.

Hắn ta nhìn chằm chằm, không thể tin mở miệng: "Thôi... đại nhân?"

Ta hơi ngạc nhiên nhìn Thôi Ninh An.

Thôi Ninh An hỏi: "Thẩm đại nhân, có phải vội đến để tiễn A Uẩn cô nương không?"

Chủ đề dễ dàng được chuyển hướng.

Thẩm Hoài Cẩn lộ ra ánh mắt dò hỏi, mở miệng trách cứ: "A Uẩn, ngươi định đi đâu? Đừng đùa nữa, mau theo ta trở về."

"Đừng làm phiền Thôi đại nhân."

Mỗi bước mỗi xa

Ta thò đầu ra.

"Thẩm công tử, ta muốn về Cô Tô."

Hắn ta vô thức bước lên một bước, giọng nói trầm xuống: "Càn quấy, Cô Tô đường xá xa xôi, ngươi là một nữ lang, làm sao về được, huống chi, ngươi vốn là đến để xuất giá, không phải sao?"

Khi nói đến hai chữ "xuất giá". Hắn ta cố tình nhấn mạnh giọng điệu, như muốn nói cho người khác nghe.

Ta có chút bất đắc dĩ. Dằn lòng mà giải thích: "Tự nhiên là đi như thế nào, thì về như thế ấy."

"Năm xưa ta có thể một mình đến kinh thành tìm ngươi nương tựa, hôm nay ta cũng có thể một mình trở về Cô Tô."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bị ta nói một câu làm mất mặt.

Thẩm Hoài Cẩn liền lướt qua ta, nhìn về phía Thôi Ninh An.

"Đại nhân, A Uẩn nhà ta trong thời gian này đã gây phiền toái cho ngài, ngày khác ta sẽ chuẩn bị lễ mọn đến nhà nói lời cảm tạ."

"Ngươi có bị điếc không?"

"Cái gì?"

"A Uẩn đã nói không muốn theo ngươi trở về, nàng ấy là người, có quyền quyết định đi hay ở."

Thôi Ninh An lạnh giọng nói.

Nhưng không ngờ, Thẩm Hoài Cẩn lại cười đầy trìu mến.

"Đại nhân không biết đấy thôi, A Uẩn tính như trẻ con, nàng ấy có hôn ước trong người, nhà chồng ở ngay kinh thành, nàng ấy..."

"Ta đã biết hết rồi." Chưa để hắn ta nói hết. Ta lập tức lớn tiếng đau thương mà tố cáo. "Biết ngươi đã hứa hôn với người khác, biết ngươi đã sớm hủy hôn khế, càng biết ngươi muốn ta làm thiếp, tàn nhẫn lãng phí tuổi xuân. A Uẩn tuy là nữ nhi thương hộ, nhưng không muốn làm thiếp của nhà cao cửa rộng."

Vừa dứt lời. Âm thanh mưa dần ngừng lại.

Sắc mặt Thẩm Hoài Cẩn càng thêm tái nhợt.

Hắn ta im lặng rất lâu, yếu ớt nói: "Thôi đại nhân, ta có thể giải thích, không phải như ngài nghĩ vậy đâu."

"Thẩm công tử, người mà ngươi cần giải thích, là A Uẩn, không phải ta."

Thôi Ninh An mất kiên nhẫn. Giận dữ vung tay áo quay trở lại xe ngựa.

Mưa nhẹ nhàng vỗ về. Ta nhẹ nhàng chớp mắt.

"Thật ra, ngươi viện cớ nói nữ tử không nên lộ diện, phái ta vào bếp hôm đó, ta đã biết ngươi muốn cưới quý nữ nhà quyền quý. Ta đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng hiểu ra một điều."

"Đó là giữa ngươi và ta vốn không có tình cảm gì, chỉ là mệnh lệnh của phụ mẫu, lời của người mai mối mà thôi."

"Trước đây ta luôn nghĩ nữ tử dù sao vẫn phải thành thân, giúp chồng dạy con, giữ gìn một góc của tiểu viện, sống như vậy cả đời, không phải ngươi cũng sẽ như vậy với người khác."

"Nhưng từ nhỏ ta đã theo phụ thân đi khắp hang cùng ngõ hẻm, thấy được một khoảng trời đất bên ngoài, khi biết ngươi có ý định hủy hôn, ta bỗng nhận ra, ba năm qua, ta sống rất không vui vẻ gì."

"Thẩm công tử."

Ánh mắt ta sáng ngời, nhìn hắn ta, từng chữ từng chữ kiên định.

"A Uẩn không muốn làm chim trong lồng."

"Phật tổ có răn, duyên đến duyên đi đều có thời điểm."

"A Uẩn mong công tử tìm được lương nhân, xứng đôi vừa lứa, cuộc đời này cứ như thế mà từ biệt."