Hy Hòa

Chương 15



Hoàng thượng cau mày, mất kiên nhẫn phất tay:

 

“Nàng ấy không thích hợp, các khanh chọn người khác đi.”

 

“Vi thần suy đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy…”

 

“Tiêu Hàm Quang đã sớm vì hắn và Giang Hy Hòa mà cầu chỉ ban hôn, trẫm cũng đã đồng ý, chỉ là chưa kịp hạ chỉ. Các khanh muốn trẫm nói mà không giữ lời sao?”

 

“Thần không dám.”

 

Thấy hoàng thượng đã định, các đại thần chỉ đành nhao nhao bàn luận xem ai khác thích hợp đi hòa thân.

 

Lễ bộ thượng thư Giang Thành Thư thì phải cố gắng đè xuống trái tim vừa suýt nhảy ra khỏi cổ họng, để nó ngoan ngoãn trở về trong lồng ngực.

 

19

 

Khi tin có đại thần trong triều đề nghị ta đi hòa thân truyền đến tai, ta chỉ thầm nghĩ, quả nhiên là thế.

 

Phán đoán ban đầu của ta không sai, bọn họ thật sự sẽ không bỏ qua cơ hội này.

 

Ta nhớ lại hôm ấy, khi ta bảo người chèo thuyền quay trở lại, Tiêu Hàm Quang, người vẫn dõi mắt nhìn theo con thuyền nhỏ, liền nhảy xuống, hỏi ta còn chuyện gì muốn nói.

 

Ta thẳng thắn đáp:

 

“Ta cần một mối hôn sự.”

 

Rồi đem hết những suy nghĩ trước đó nói ra một hơi.

 

“Ta tuy không có tình ý với Lạc công tử, nhưng cả hắn lẫn người nhà đều đồng ý kết thân với ta. Trong lúc then chốt này, hắn là lựa chọn thích hợp nhất.”

 

Tiêu Hàm Quang nhìn ta thật lâu, không nói một lời.

 

Ta tự nói một mình một hồi, chẳng nghe thấy hồi âm, trong lòng dâng lên chút hối hận.

 

Có lẽ ta bị say sóng mà đầu óc mê mụ đi mất. 

 

Hắn và Lạc Huyền Chu cùng lớn lên từ nhỏ, có lẽ đã nhìn thấu dụng ý của ta, nên không nỡ để Lạc Huyền Chu bị ta lợi dụng.

 

Ta sao lại có thể nghĩ rằng hắn…

 

Ta xua đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, cố gắng vớt vát:

 

“Nhưng ta có thể thử… với Lạc công tử…”

 

Tiêu Hàm Quang cất lời, giọng nhẹ đến mức gần như tan trong gió:

 

“Nếu ta cũng nguyện ý, thì hắn vẫn là người thích hợp nhất sao?”

 

Những lời vừa định thốt ra bị nghẹn lại nơi cổ họng:

 

“Ngài nói gì cơ?”

 

“Nếu ta cũng nguyện ý, thì Lạc Huyền Chu liền không còn là người thích hợp nhất nữa.”

 

Tiêu Hàm Quang tiến lại gần hơn, ánh nhìn rơi lên người ta, nóng rực đến khiến tim run lên.

 

“Nàng từng nói, sau này muốn rời kinh, về phong địa của mình. Nếu nàng gả vào Lạc gia, bọn họ sẽ không cho phép đâu.”

 

Ta cố gắng sắp xếp lại mớ suy nghĩ rối bời, ánh mắt lảng đi, dừng trên mặt hồ.

 

“Phong địa của nàng ở trong phong địa Yến Vương. Nếu gả cho ta, sẽ tiện hơn nhiều.”

 

Ánh mắt kia dường như muốn thiêu đốt ta. Ta khẽ hỏi:

 

“Vậy còn ngài, đối với ta là…”

 

Im lặng một lúc lâu, ta mới nghe hắn nói:

 

“Huyện chủ cần một mối hôn sự, còn ta cần một thế t.ử phi.”

 

Cần chỉ là “cần”.

 

Ngọn nhiệt vừa dâng lên trong người ta chợt nguội lạnh.

 

Ta lắc đầu: “Thôi đi.”

 

Kiếp trước, ta và Tần Diên Xuyên làm phu thê suốt mười năm, thế nhưng trong lòng hắn ta luôn có người khác. 

 

Hắn ta chưa từng dành cho ta một chút tình ý nào, đôi khi thậm chí còn xa lạ hơn người dưng.

 

Kiếp này, ta thà tìm một người ta không yêu nhưng lại thật lòng yêu ta, còn hơn là một cuộc hôn nhân trần trụi vì lợi ích.

 

“Thế t.ử muốn tìm một thế t.ử phi, có vô số người sẵn lòng vì ngài.”

 

Ta cúi đầu, khẽ nói:

 

“Những lời vừa rồi của ta mạo phạm thế tử, ta xin cáo lui.”

 

Cổ tay bị hắn giữ lại, Tiêu Hàm Quang khẽ thở dài:

 

“Ta cứ tưởng huyện chủ chỉ muốn tìm một mối hôn sự để tránh bị tính kế, nào ngờ vừa rồi mới biết, huyện chủ muốn tìm một tấm chân tình.”

 

“Vậy sao ngài không tự mình nghe thử?”

 

Hắn đặt bàn tay ta lên n.g.ự.c trái mình. 

 

Qua lớp y phục, ta vẫn cảm nhận được hơi ấm nóng bỏng, nhịp tim dồn dập đập thình thịch dưới lòng bàn tay.

 

Ta mím môi, ngón tay khẽ co lại.

 

“Chọn ta, được không?”

 

Tiếng phụ thân ta vang lên, kéo ta ra khỏi hồi ức hôm ấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ông vừa tan triều, còn chưa kịp thay quan phục, đã vội vã chạy đến.

 

“Ta hỏi con, con và thế t.ử Yên Vương là từ khi nào vậy? Người ta đã cầu chỉ ban hôn, mà ta là người làm phụ thân đến giờ mới biết, con thấy thế có hợp lý không?”

 

“Giờ phụ thân chẳng phải đã biết rồi sao.”

 

Ta thong thả uống một ngụm trà, nói chậm rãi:

 

“Phụ thân làm vẻ mặt gì thế này? Chẳng phải nên vui mừng sao? Nếu không, chuyện hòa thân ấy thật sự sẽ rơi xuống đầu còn mất.”

 

Giờ nghĩ lại, ta mới thấy trước đây mình vẫn còn tính toán chưa đủ chu toàn.

 

Tuy nói ra ngoài là đã định thân, nhưng dù sao cũng chưa chính thức thành hôn. 

 

Nếu hoàng thượng thật sự quyết tâm muốn ta vì nước mà đi hòa thân, thì chỉ cần một đạo thánh chỉ ban xuống, ta cũng chẳng thể chống lại được.

 

Lúc này, điều quan trọng là phải xem người đã định hôn cùng ta có đủ trọng lượng hay không.

 

Tiêu Hàm Quang là thế t.ử của Yến vương, từng nhiều lần hộ giá, lại nắm giữ chức vị trọng yếu. 

 

Hoàng thượng đã sớm đồng ý việc của hắn, tự nhiên sẽ không thất tín mà đổi ý.

 

Chỉ là, những kẻ xem ta như cái gai trong mắt, nhất là Tĩnh An công chúa, chỉ e lần này sẽ tức đến phát điên.

 

Thánh chỉ được truyền đến phủ Giang gia, không bao lâu sau, Yến vương phi đã đích thân đến cửa. 

 

Thái độ của bà vô cùng ôn hòa, còn mang theo không ít lễ vật.

 

Mẫu thân của Tiêu Hàm Quang, Yến vương phi, là muội muội ruột của tiên hoàng hậu, cũng là cô ruột của thái tử. 

 

Thân phận tôn quý, lại vốn sống kín tiếng, hiếm khi lộ diện.

 

Thấy bà có thái độ như thế, mẫu thân ta cũng yên lòng hơn.

 

Ta nhìn Yến vương phi, lại bỗng nhớ đến kiếp trước, khi Yến vương phủ bị vu oan thông địch phản quốc, Yến vương bị g.i.ế.c, toàn phủ bị lưu đày.

 

Khi ấy, ta mang canh t.h.u.ố.c đến cho Tần Diên Xuyên, người vẫn đang bệnh mà còn lên thành làm việc, nghe nói hắn ta đang ở trên tường thành.

 

Ta đến nơi thì thấy hắn ta và tam hoàng t.ử đứng cùng một chỗ, cùng nhìn xuống dưới chân thành. 

 

Dưới ấy, người của Yến vương phủ khoác áo tù nhân, chân mang xiềng xích, bị áp giải rời khỏi kinh thành.

 

Nghe nói, trên đường đi đày, Yến vương phi, người vốn quen ăn chay, thân thể yếu ớt, quý phái, chưa đi được nửa đường đã c.h.ế.t thảm.

 

Những người còn lại trong Yến vương phủ cũng đều c.h.ế.t sạch nơi lưu đày.

 

Về sau, tam hoàng t.ử đăng cơ, Bắc Địch lại xâm phạm. 

 

Hắn ta mượn danh “cứu thế”, lấy chứng cứ rửa oan cho Yến vương phủ, trọng dụng Tiêu Hàm Quang làm tướng soái, dẫn quân xuất chinh Bắc Địch.

 

Nhờ một màn này, Tiêu Hàm Quang một lòng trung thành với tam hoàng tử.

 

Sau khi bình định Bắc Địch, hoàng đế Tây Nhung c.h.ế.t, đệ đệ y lên kế vị, rồi lại phong Tĩnh An công chúa làm hoàng hậu.

 

Tam hoàng t.ử nhân đó khởi binh, lấy lý do “Tây Nhung sỉ nhục nghi lễ Trung Nguyên, làm nhục công chúa Đại Lân” mà sai Tiêu Hàm Quang tấn công Tây Nhung, rước Tĩnh An công chúa về.

 

Nếu Tiêu Hàm Quang ở kiếp trước biết được rằng người giúp hắn rửa oan, phục hồi danh dự cho Yến vương phủ, chính là kẻ đã hãm hại hắn rơi vào vực sâu, không biết trong lòng hắn sẽ nghĩ sao.

 

Cũng chẳng biết đời này, khi kế mưu của bọn họ liên tiếp thất bại, họ sẽ ra tay với Yến vương phủ vào lúc nào.

 

“Hy Hòa, lại đây.”

 

Yến vương phi khẽ gọi, ý bảo ta đưa tay ra, rồi đích thân đeo cho ta một chiếc vòng ngọc gia truyền.

 

“Thánh chỉ đã ban, chuyện này đã định như đinh đóng cột. Đã là T.ử Chiêu tự mình xin hôn sự này, nghĩ hẳn là nó rất vừa ý con. Vòng ngọc này, ta liền tặng trước cho con.”

 

“Đa tạ vương phi.”

 

Chiếc vòng trên cổ tay ta trong suốt xanh biếc, sáng ngời như nước, quý giá vô cùng.

 

Ta khẽ vuốt qua mặt ngọc, cảm giác mát lạnh trơn bóng dưới tay.

 

Bất kể kiếp trước ra sao, kiếp này, ta tuyệt đối sẽ không để cho gian nhân lại được toại nguyện.

 

20

 

Hội cưỡi ngựa đ.á.n.h cầu hằng năm bắt đầu, náo nhiệt vô cùng.

 

Mẫu thân dẫn ta và tứ muội cùng đến, xung quanh có không ít người tươi cười tiến lại chào hỏi.

 

Sau khi ta và tứ muội hành lễ xong, liền cùng nhau đi dạo quanh.

 

Tứ muội nói: “Bây giờ ngày tháng mới tốt hơn, chứ trước kia nào có ai để nhà chúng ta vào mắt.”

 

“Biết trong lòng là được rồi, cần gì phải nói ra.”

 

Tứ muội đáp một tiếng, rồi trong lúc đi dạo, bỗng nhìn thấy vị hôn phu của mình đi tới.

 

Đối phương mời nàng cùng đ.á.n.h cầu, tứ muội nhìn ta một cái.

 

Ta nói: “Đi đi.”

 

Giữa ban ngày ban mặt, chỉ là đ.á.n.h cầu với người đã đính hôn, cũng chẳng tính là vượt lễ nghi.

 

Sân cưỡi ngựa rộng lớn, xung quanh lại là một khu rừng rậm. 

 

Đi dạo một hồi lâu, ta thấy mệt, định quay về nghỉ thì đúng lúc đụng phải Tiêu Tĩnh An.

 

“Hy Hòa.”

 

Tiêu Tĩnh An mỉm cười gọi ta:

 

“Nghe nói ngươi sắp thành thân với Tiêu Hàm Quang, ta còn chưa kịp chúc mừng đâu.”

 

“Nói là Tiêu Hàm Quang chủ động cầu thánh chỉ ban hôn. Giữa ngươi với hắn từ khi nào lại có chuyện thế này? Ngươi ở bên ta bao năm, sao ta chẳng hề biết gì cả?”