Hy Hòa

Chương 7



Như cảm nhận được ánh nhìn, Tần Diên Xuyên ngẩng đầu lên, chạm phải mắt ta, khựng lại một chút.

 

Ta khẽ gật đầu với hắn ta, xem như đã chào, rồi quay người đi về phía chỗ ngồi của nữ quyến.

 

“Thái t.ử điện hạ giá đáo! Ngũ hoàng t.ử giá đáo!”

 

Tiếng xướng vang lên ở cửa, mọi người trong sân đều dừng lại, đồng loạt quỳ xuống hành lễ.

 

“Tham kiến Thái t.ử điện hạ! Tham kiến Ngũ hoàng tử!”

 

Một tiếng “Bình thân”, mọi người đồng loạt đứng dậy.

 

Ngẩng đầu nhìn, ta thấy Thái t.ử và Ngũ hoàng t.ử đi ở phía trước, phía sau là thế t.ử Yên vương cùng thế t.ử Hoài Dương hầu.

 

Họ vừa đến, định vào nội thất chào Trường công chúa trước, ta liền lùi lại một bước nhường đường.

 

Khi bốn người đã vào trong, ta chậm rãi quay bước ra hậu hoa viên.

 

Hoa viên phủ Trường công chúa trồng rất nhiều loại hoa lạ, muôn sắc đua chen, rực rỡ vô cùng.

 

Hoa viên quá rộng, ta đi loanh quanh một hồi, đôi chân bắt đầu mỏi.

 

Muốn quay lại, nhưng đi thế nào cũng vòng về chỗ cũ.

 

Trên đầu bỗng vang lên một tiếng cười khẽ, ta ngẩng lên, đối diện là một khuôn mặt mang nụ cười trêu chọc:

 

“Giang nhị tiểu thư, có phải nàng lạc đường rồi chăng?”

 

7

 

Lạc Huyền Chu lười biếng lên tiếng, nửa nằm nửa ngồi trên thân cây sau hoa viên của Trường công chúa.

 

“Nếu nàng bị lạc, có thể nói với bản công tử. Ta miễn cưỡng dẫn nàng ra ngoài cũng được.”

 

“Đa tạ ý tốt của Lạc công tử, nhưng không cần đâu.”

 

Ta dịu giọng đáp lại, liếc thấy có nha hoàn đang đi về phía này, liền định bước qua đó.

 

“Giang huyện chủ, bản công t.ử sớm muộn gì cũng sẽ bóc được lớp mặt nạ giả dối này của nàng.”

 

Bước chân ta khựng lại một chút, nhưng không để ý đến hắn ta, chỉ theo nha hoàn rời khỏi hoa viên.

 

Lạc Huyền Chu là cháu họ của Trường công chúa, từng làm bạn đọc cho Thái tử.

 

Giữa ta và hắn ta vốn không có oán hận gì, chỉ là hắn ta đơn phương chướng mắt ta.

 

Năm đó, khi Tĩnh An công chúa tuyển chọn bạn đọc, ta khác hẳn mọi khi, tránh xa người khác, tự mình thay đổi kiểu dáng ăn mặc, vừa hay bị hắn ta bắt gặp.

 

Lại có một lần, Tĩnh An công chúa ham chơi, sơ ý rơi xuống nước. 

 

Ta không biết bơi, không thể cứu nàng, lại sợ bị trách phạt vì không trông chừng công chúa, vừa thấy có người nhảy xuống cứu, ta cũng nhảy theo, miệng không ngừng hô “Cứu công chúa!”, suýt chút nữa c.h.ế.t đuối.

 

Khi được cứu lên, ta đã hấp hối, quả nhiên sau đó không ai truy cứu thêm.

 

Tất cả những chuyện này đều bị Lạc Huyền Chu nhìn thấy.

 

Hắn ta cho rằng ta tuổi còn nhỏ mà tâm cơ quá sâu, từ đó về sau luôn đối với ta bằng thái độ lạnh nhạt khinh thường.

 

Sau khi trọng sinh, Tĩnh An công chúa vì ta mà cầu hôn sự, hắn ta cũng nghĩ là ta chủ động tìm cầu. 

 

Về sau ta từ chối, hắn ta lại cho rằng ta giả vờ thoái lui để tiến.

 

Ta cầu Tiêu Hàm Quang giúp đỡ, càng khiến hắn ta tin chắc ta là kẻ thâm trầm, giỏi tính toán.

 

Nhưng hắn ta chẳng phải hoàng đế hay hoàng t.ử gì, chỉ là một nam nhân xa lạ, nên sự chán ghét của hắn ta, đối với ta chẳng có ảnh hưởng gì.

 

Chẳng bao lâu sau khi ta trở lại chỗ ngồi, Trường công chúa bắt đầu mở tiệc.

 

Không ít tiểu thư quý tộc lên biểu diễn tài nghệ.

 

Hôm nay Thái t.ử có mặt, mà chẳng bao lâu nữa Thái t.ử sẽ chọn phi, định ra Thái t.ử phi cùng trắc phi, cơ hội này, ai dám bỏ lỡ?

 

Ta nhấp một ngụm rượu đào, nghe thấy mẫu thân ở bên khẽ nói:

 

“Vừa rồi Lạc phu nhân có hỏi ta, con thấy Lạc tam công t.ử thế nào?”

 

Ta suýt sặc rượu, vội che miệng lại để không thất lễ.

 

Mẫu thân lại hạ giọng nói: 

 

“Lạc tam công t.ử cũng là thiếu niên tài tuấn bậc nhất, gần đây bình loạn có công, chỉ là tính khí kiêu ngạo, trong nhà không ai quản nổi, nên mới muốn tìm một cô nương tính nết hiền tĩnh để kiềm lại hắn.”

 

“Mẫu thân, con cũng thích yên tĩnh, thôi bỏ đi ạ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta thấp giọng đáp, thì nghe thấy một tiếng hừ lạnh.

 

Lúc này ta mới sực nhớ, trong yến tiệc có không ít võ tướng, mà tai bọn họ thì đều cực thính.

 

Mẫu thân thở dài: “Thôi thì cứ xem thêm đã.”

 

Mấy ngày trước, mẫu thân biết phụ thân muốn gả thấp ta, lòng cũng khó chấp nhận, hai người đã cãi nhau một trận.

 

Phụ thân dứt khoát bỏ mặc, giao hết cho mẫu thân, còn nói sau này nếu sống không tốt thì đừng trách ông.

 

Mẫu thân vì vậy trong lòng nghẹn một hơi, hôm nay định nhân dịp yến tiệc mà thay ta để mắt một phen.

 

Lạc gia tuy quan chức không nhỏ, nhưng là võ tướng thế gia, vốn chẳng có giao tình với nhà văn thần như Giang gia.

 

Hơn nữa, Lạc Huyền Chu kia tính khí tệ, lại là cháu của Trường công chúa, nếu sau này ta chịu uất ức, cũng chẳng biết kêu ai.

 

Ta không rảnh nghĩ xem Lạc Huyền Chu nghe vậy có phản ứng gì, chỉ yên tâm ngắm ca vũ, trong lúc thất thần chợt nghe Trường công chúa gọi ta lên trước.

 

Ta bước lên hành lễ, nghe công chúa hỏi:

 

“Ngươi chính là Giảng nhị tiểu thư, người đã cứu Thái t.ử lần trước sao?”

 

Khi câu trả lời được xác nhận, Trường công chúa khẽ gật đầu:

 

“Ngươi có tài nghệ gì không?”

 

“Thần nữ biết đôi chút văn chương.”

 

Trường công chúa trầm ngâm một lát:

 

“Vậy thì lấy danh hoa đào này, ngươi làm một bài thơ, được chứ?”

 

Tim ta khẽ siết lại, cúi đầu đáp vâng.

 

Sau một nén nhang, bài thơ của ta được viết xong, dâng lên trước mặt Trường công chúa, rồi được bà chuyển sang cho Thái t.ử bên cạnh.

 

Thái t.ử ngồi thẳng, thần sắc lạnh nhạt.

 

“Thơ thì tầm thường, nhưng chữ lại khá đẹp.”

 

Ta liền cúi đầu thật nhanh.

 

Trưởng công chúa phất tay:

 

“Ban thưởng trâm hoa, lui xuống đi.”

 

Thấy thái t.ử không vui, ta mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Thái t.ử là vì Tĩnh An công chúa trước đó đã mở miệng cầu hoàng thượng ban hôn cho ta, nên hiểu lầm rằng ta muốn được làm phi tần của y, bởi vậy mới chẳng có sắc mặt tốt dành cho ta.

 

Trở lại chỗ ngồi, rượu hoa lại được dâng lên.

 

Đám nha hoàn chia rượu đến các bàn khách, chợt nghe ở chỗ nữ quyến vang lên một tiếng kêu khẽ, sau đó là tiếng ly rượu rơi xuống đất.

 

“Ngươi!”

 

Vị tiểu thư bị đổ rượu ướt hết người trừng mắt nhìn nhau hoàn:

 

“Y phục của bản huyện chủ!”

 

“Nô tỳ đáng c.h.ế.t, nô tỳ đáng c.h.ế.t! Xin huyện chủ thứ tội!”

 

Nha hoàn rót rượu vội quỳ xuống lau áo.

 

Huyện chủ kia có vẻ muốn nổi giận, nhưng nhìn quanh một lượt, rốt cuộc vẫn kìm lại, chỉ thấp giọng nói:

 

“Còn không mau đưa bản huyện chủ đi thay đồ.”

 

“Dạ, dạ!”

 

Hai người rời khỏi tiệc. 

 

Ta nhìn bóng lưng họ đi xa, quay sang hỏi mẫu thân:

 

“Huyện chủ đó là ai vậy?”

 

Mẫu thân đáp:

 

“Là Gia Định huyện chủ, phụ huynh nàng ta vì nước mà hy sinh, c.h.ế.t giữ biên ải phương Bắc. Tin ấy truyền về kinh đô, cả nhà được ban vinh quang, nay trong nhà chỉ còn mình nàng ấy.”

 

Gia Định huyện chủ sao?

 

Thấy nha hoàn rót rượu đi đến bên ta, ta khẽ nghiêng người, giả vờ vô ý khiến rượu đổ cả lên tay áo mình.

 

“Huyện chủ…”