Kẻ Bán Vợ Cầu Vinh

Chương 3



Cuối cùng tôi vẫn đồng ý. Cố Thành Cương cũng thuận lợi thi đậu đại học. Hắn lúc đó nắm tay tôi, mắt rưng rưng nước mắt, nói sẽ đối xử tốt với tôi cả đời, tốt nghiệp đại học sẽ lập tức kết hôn với tôi. Cha mẹ tôi đối xử tốt với hắn như vậy, chẳng qua cũng là muốn tôi có một chỗ dựa.

 

Nhưng họ không biết, Cố Thành Cương không phải là chỗ dựa của tôi. Hắn ta chỉ mang lại cho tôi sự sỉ nhục, hạ thấp và lợi dụng không ngừng. Bị giới hạn bởi thời đại, lúc này không có tư tưởng con gái cũng phải đi học. Nhưng tôi đã nhìn thấy tương lai. Trong cái thời đại năng động và tràn đầy sức sống ấy, phụ nữ cũng có thể tự mình gây dựng sự nghiệp riêng.

 

Giọng tôi thêm vài phần kiên định: "Cô, em thích đọc sách, em thích hóa học, em không muốn cả đời mình bị lãng phí chỉ vì để một người đàn ông khác thăng tiến."

 

Cô Trương không ngờ câu trả lời của tôi, trong mắt ánh lên vài phần ngạc nhiên và tán thưởng. Tôi vội bổ sung: "Cô ơi, em muốn thi vào khoa Hóa của trường mình, làm học trò của cô. Nếu cô không tin... có thể lấy một bài kiểm tra để thử em!"

5

 

Cô Trương có chút nghi hoặc, nhưng vẫn từ ngăn kéo rút ra một tờ đề thi đưa cho tôi.

 

Kiếp trước, Cố Thành Cương luôn lấy cớ bận việc không về nhà, cũng chưa bao giờ quan tâm đến con gái. Mọi chuyện của con gái từ nhỏ đến lớn đều do một tay tôi lo liệu. Tôi không chỉ phải chăm sóc con bé, mà còn phải lo việc học của nó. Thật sự quá bận rộn nên tôi đành nghỉ việc. Và mỗi khi tôi cầu xin sự giúp đỡ từ Cố Thành Cương, hắn ta chỉ lạnh lùng ném lại một câu: "Tôi mỗi ngày bận rộn như vậy, đâu có rảnh mà quản những chuyện nhỏ nhặt này." "Cô ngày nào cũng ở nhà, ngay cả việc nhỏ như chăm con cũng không làm tốt!" Tôi đành phải tự mình vừa học vừa dạy con bé, lúc nào cũng đốc thúc việc học của nó. May mắn thay, cuối cùng con gái tôi rất có chí khí, thi đậu vào trường đại học tốt. Sau này con gái bận công việc, tôi lại chăm sóc cháu ngoại.

 

...

 

Mấy ngày nay, tôi vẫn luôn ôn lại kiến thức đã học được từ kiếp trước, chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Hơn nữa, những đề thi này so với đề thi hai ba mươi năm sau đơn giản hơn nhiều. Không lâu sau, tôi đã hoàn thành bài kiểm tra.

 

Sau khi xem bài của tôi, trên mặt cô Trương lộ rõ vẻ vui mừng khó tả. Tôi nghĩ mình đã cược đúng rồi. Kiếp trước, tôi đã sớm nghe danh tiếng của cô Trương Xuân Hồng. Cô là một người rất yêu kẻ tài, đã giúp đỡ rất nhiều học sinh, đạt được nhiều giải thưởng. Nhưng Cố Thành Cương lại luôn chê bai cô, nói cô cạnh tranh với thầy hướng dẫn của hắn, giành giật dự án của họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Tờ đề này không hề đơn giản chút nào đâu, em làm được như vậy đã là rất xuất sắc rồi." Cô Trương hào phóng lấy ra rất nhiều sách tham khảo đưa cho tôi. "Kỳ thi đại học là thi tất cả các môn, em vẫn cần phải ôn tập kỹ lưỡng, nếu có bất cứ điều gì cần thì cứ đến tìm tôi." "Với trình độ của em, tôi nghĩ sang năm em có thể trở thành học trò của tôi rồi."

 

Trọng sinh mấy ngày, trong lòng tôi cuối cùng cũng dâng lên một luồng ấm áp. Nhưng tôi đã chú ý đến lời của cô: "Cô ơi, em không phải muốn thi vào kỳ thi đại học năm sau, em muốn thi vào kỳ thi năm nay."

 

Cô Trương sững sờ, khẽ nhíu mày: "Kỳ thi đại học năm nay sắp hết hạn đăng ký rồi, việc học hành như thế này, điều tối kỵ nhất là nóng vội, em vẫn nên suy nghĩ kỹ."

 

Nhưng tôi có lý do để phải thử bằng mọi giá. Tôi hỏi cô: "Năm nay cuối năm có một kỳ thi hóa học phải không ạ?"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

 

Cô Trương gật đầu. Kiếp trước, Cố Thành Cương chính là tham gia kỳ thi này và đạt giải nhất, sau đó được vào phòng thí nghiệm. Cơ hội đó, hắn ta đã đổi bằng m.á.u và nước mắt của tôi.

 

Lần này, tôi không chỉ muốn thi đậu đại học, mà còn muốn cướp đi suất của Cố Thành Cương!

6

 

Tôi không ngừng nghỉ chạy về ký túc xá, chuẩn bị thu dọn đồ đạc để nghỉ việc, chuyên tâm ôn thi. Vừa vặn ở ngay cửa, tôi đụng phải Cố Thành Cương và Tô Nhu Nhu. Kiếp trước, tôi cũng là ở cửa đụng phải hai người họ mà quen biết Tô Nhu Nhu.

 

Lúc đó Cố Thành Cương nói cô ta là bạn học cũ quen khi đi ăn cơm, là sinh viên múa ở trường trung cấp bên cạnh. Trường học xa nhà, không họ hàng thân thích, đã là bạn bè thì nên quan tâm lẫn nhau.

 

Khó mà tin tôi lúc đó lại ngây thơ tin lời hắn. Tôi lo Tô Nhu Nhu một mình phiêu bạt cô đơn, nên đã tốt bụng mời cô ta về nhà. Nhà máy có món ngon gì, tôi cũng nhớ mang về cho cô ta một phần. Chắc hẳn, cô ta trong lòng đã cười tôi là một kẻ ngu ngốc.