Kẻ Điên 3: Tên Sát Nhân Hàng Loạt

Chương 11



Bà ta không biết rằng, bạn luôn muốn g.i.ế.c bà ta.

Bạn miệt mài nghiên cứu tội phạm, học hỏi thủ pháp, thậm chí còn tìm được một ‘người thầy’.

Bạn học hết tất cả kỹ thuật của hắn, thậm chí còn nâng cấp.

Ban ngày bạn là bác sĩ đáng tin cậy trong bệnh viện, ban đêm lại thường xuyên đến nhà tang lễ hoang vắng cùng hắn thực hành.

Ban đầu chỉ là phụ tá.

Dần dần, bạn bắt đầu tự chọn con mồi.

Bạn muốn tái hiện ‘tác phẩm’ phi tang xác năm xưa của hắn.

Nhưng hắn từ chối.

Bạn dần mất kiên nhẫn.

Trong mắt bạn, hắn đã không còn thần thánh như trước.

Có lẽ vì ánh mắt hắn ngày càng lộ ra vẻ già nua.

Có lẽ vì hắn vẫn chưa g.i.ế.c người đàn bà điên kia.

Thậm chí trước lúc chết, hắn còn bò vào khu vườn đó, nhưng vẫn không đạt được mong muốn.

Bạn nghĩ mình sẽ không phạm phải sai lầm này.

Hắn c.h.ế.t rồi, thời đại g.i.ế.c chóc của bạn bắt đầu.

53

Diễn đàn hai ngày nay khá sạch sẽ, vì thiếu đi hai tài khoản ồn ào ID Trục Quang và ID Người Tốt Một Đời Bình An.

Nhưng vừa đăng bài lên, tôi liền bị chửi xối xả.

ID Conan Tiểu Trấn: “Bị bệnh à? Đây mà là lý do g.i.ế.c người?”

ID Hoàng Ly Bé Iu: “Cười c.h.ế.t mất, công nghệ giám định hiện tại có giống ngày xưa không? Danh sách nạn nhân đã công khai rồi, hắn còn trốn được bao lâu?”

ID Cam Đại Ca: “Chuẩn bị đón cú đập trời giáng đi, tôi cá trong năm nay hắn sẽ bị bắt.”

ID Bác sĩ nam khoa: “Nói thật thì tôi thấy khá giống đồng nghiệp của mình…”

ID Conan Tiểu Trấn: “Bác sĩ thì cứ chữa bệnh đi, mai đi làm xem thằng nào sợ đến mức tè ra quần, đảm bảo chính là nó, hahaha.”

[…]

Tôi biết hắn đang đọc.

Chẳng qua, giờ hắn không dám lên tiếng.

Thế nên tôi cố tình nói thêm.

ID Nhà phân tích tâm lý: “Hắn có vẻ nghĩ rằng mình đang hành đạo trừ gian, có một bộ quy tắc đạo đức của riêng mình.”

ID Bác sĩ nam khoa: “Chủ thớt, đừng đùa, kẻ g.i.ế.c người làm gì có chuẩn mực hay ranh giới? Nếu có thì người bình thường ai lấy tiêu chuẩn của kẻ biến thái làm thước đo?”

ID Conan Tiểu Trấn: “Chúng ta không phải X nền tảng đâu, bàn về vấn đề này làm giảm trình độ đấy.”

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

[…]

Tôi cúi đầu, cười khẽ.

54

Vài ngày sau, đoán là vết thương của Đổng Minh đã đỡ, tôi đến nhà hắn.

Nhà hắn là biệt thự độc lập ở khu Tây, vợ hắn—Trần Hương—vừa bế con về.

Tôi bảo mình là nhân viên y tế mới đến, đưa cô ta một tấm thẻ giả.

Cô ta không thèm nhìn thẻ, chỉ đánh giá tôi từ đầu đến chân.

Biểu cảm trên mặt có chút kỳ quái.

“Vào đi.”

Lên tầng hai, cô ta đưa con cho bảo mẫu rồi đi vào trước.

Tôi nghe thấy cô ta dịu dàng nói với Đổng Minh: “Cô hộ lý mới đến rồi.”

Đổng Minh không lên tiếng.

Thế là tôi trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Hắn giật b.ắ.n người, ngồi bật dậy trên giường, mắt đỏ ngầu, gườm gườm nhìn tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trần Hương nói: “Anh cẩn thận…”

“Ra ngoài.” Đổng Minh khàn giọng ra lệnh.

55

Trần Hương rất nghe lời anh ta, lập tức ra ngoài.

Tôi tiện tay đóng cửa, quan sát căn phòng của hắn.

“Tôi thấy anh đỡ hơn rồi đấy nhỉ? Chắc cũng đủ sức chịu chơi rồi.”

Hắn mím chặt môi, rút từ dưới gối ra một khẩu súng, mở chốt an toàn, chĩa thẳng vào tôi.

Tôi cười: “Ồ, còn tàng trữ vũ khí trái phép nữa cơ à? Nhưng với tình trạng của anh bây giờ, anh định dọn dẹp hiện trường kiểu gì đây?”

Hắn dùng s.ú.n.g chĩa vào tôi: “Tôi sẽ g.i.ế.c cô thật đấy.”

Tôi nhếch môi: “Xem ra tôi đánh giá anh quá cao rồi. Hóa ra những chuyện này, người nhà anh còn chẳng biết à?”

Không biết lúc hắn giả vờ làm một bác sĩ bình thường, sống cuộc đời bình thường, hắn cảm thấy thế nào nhỉ?

Vừa có thể cứu người, vừa có thể g.i.ế.c người.

Chắc là rất sướng, vì hắn có cảm giác mình kiểm soát được tất cả.

Giây tiếp theo, hắn bóp cò.

56

Ba tiếng s.ú.n.g vang lên trong phòng.

Người bên ngoài không thể nào không nghe thấy.

Tôi mở cửa, Trần Hương thấy tôi đi ra mà vẫn nguyên vẹn, lập tức hoảng sợ lao vào trong.

Tôi chộp lấy cô ta, ép sát vào tường.

Trần Hương gào lên thảm thiết: “Chồng ơi! Cứu em!”

Đổng Minh lê thân hình đầy thương tích lao ra khỏi phòng, giơ s.ú.n.g nhắm vào tôi: “Thả cô ấy ra!”

Tôi mặc kệ hắn, chỉ dịu dàng bóp má Trần Hương.

“Chồng cô g.i.ế.c người xong về ngủ với cô, có khiến cô thấy kích thích hơn không?”

Đổng Minh giận dữ nhìn tôi: “A Hương! Đừng nghe cô ta nói! Cô ta bị điên đấy!”

Tôi bật cười: “Chẳng lẽ cô ta thật sự hoàn toàn không biết gì à?”

Trần Hương sắp sụp đổ, cô ta ôm đầu, vừa khóc vừa hét.

Cô ta cố vùng ra, tôi mạnh tay ghì chặt cô ta xuống.

Cô ta run giọng hỏi tôi: “Cô… cô sẽ báo cảnh sát chứ?”

Câu đó vừa thốt ra, sắc mặt Đổng Minh lập tức trở nên tuyệt vọng.

Tôi cúi người, áp má vào trán Trần Hương, một tay siết lấy tai cô ta. Cô ta đau đến mức giãy giụa.

Sau đó, tôi nhìn sang Đổng Minh: “Anh à, diễn hỏng rồi.”

Làm tội phạm, vừa ra tay đã bị bắt thóp.

Làm người bình thường, ngay cả vợ mình cũng không giấu nổi.

Rác rưởi thật, chẳng ra gì cả.

Tôi hỏi hắn: “Vợ anh vẫn là con thỏ trắng nhỏ ngoan hiền như anh tưởng à?”

Rồi tôi lại hỏi cô ta: “Sao cô không thỏa mãn được chồng mình thế? Để hắn phải ra ngoài tìm người khác?”

57

Hai vợ chồng họ sụp đổ trên tầng, Đổng Minh bị thương, đi xuống cầu thang cũng khó khăn.

Tôi thấy người giúp việc trong nhà đã chạy mất.

Đứa bé gái sáu tháng tuổi vẫn nằm trong nôi.

Bé con đáng yêu quá, chẳng biết gì cả, vẫn đang cười.

Tôi chọc bé một chút, sau đó lấy son môi chấm một điểm đỏ lên trán bé.

“Ngoan nào, chịu ấm ức mấy ngày nhé.”

Nói xong, tôi rời đi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com