Kế Hoạch Du Lịch Ngày Xuân

Chương 9:



Cuối cùng cũng lên xe, Trịnh Hảo cúi đầu lướt điện thoại. Một lát sau, cô chợt lên tiếng, giọng điệu bất ngờ pha lẫn thích thú: “Bà Dương đăng toptop rồi nè, há há há tôi cười chết!”

Tằng tăng tăng tắng tằng tăng, tằng tăng tắng tắng tằng tăng… Nhạc hiệu kinh điển trong Tây Du Ký vang lên, Hàn Triệt không khỏi tò mò, anh nhìn vào điện thoại của cô muốn xem hình ảnh của mình đã bị hủy hoại thành cái gì.

Lần này xem xong, anh lập tức đỏ tai, xấu hổ đội quần.

Toàn bộ video chẳng có tính nghệ thuật, từ bộ lọc đến bối cảnh tạo hình, nó đáng xấu hổ đến mức cùng cực. Đường trưởng lão do Hàn Triệt thủ vai đứng ở vị trí trung tâm, anh đứng đơ mặt ra, chẳng ăn khớp với khung cảnh xung quanh, nhìn chẳng khác nào được photoshop vào.

“À há, trong phần bình luận có người bảo: Thằng cu này, nếu bây bị người ta bắt cóc thì hãy chớp mắt, bà cô này sẽ vác bao tải tới cứu bây.” Trịnh Hảo phì cười vỗ đùi đen đét.

Cảm nhận được sự im lặng của Hàn Triệt, cô dần ngừng cười và hỏi: “Sao anh lại đồng ý quay clip chung với các bác ấy? Tôi cứ tưởng anh sẽ từ chối cơ.”

Người bị hại: “… Ai biết gì đâu.”

Có lẽ khi ấy người nào đó dính bùa ngải rồi.

Trịnh Hảo tiếp tục đọc các bình luận: “Ớ, có người đang hỏi tài khoản Douyin của Đường Tăng nè.”

Hàn Triệt nổi khùng: “Tôi không có.”

“Có người còn nói bản thân là chuyển kiếp của nữ vương Nữ Nhi Quốc, hỏi Đường trưởng lão có còn nhớ hẹn ước kiếp trước của hai người kìa.”

Hàn Triệt không trả lời, lòng lại nghĩ tới một vấn đề khác: “Nhiều người bình luận lắm sao? Đừng nói là cái clip này hot rồi nhé?”

Trịnh Hảo liếc mắt nhìn anh, tấm tắc nói: “Anh tự luyến thật đó.”

Hàn Triệt: “…”

Anh không muốn trở thành người nổi tiếng trên mạng, lo lắng về việc đó là điều bình thường mà.

Trịnh Hảo xua tay, không bận tâm: “Đừng lo, tài khoản Douyin của bà Dương có ít người theo dõi, không ai nhìn thấy đâu.”

Hàn Triệt không đáp, từ từ lái xe ra khỏi bãi gửi xe.

Mặc dù anh không chơi Douyin nhưng cũng biết cơ chế lưu lượng[17] của nó. Liệu video có thể hot không phụ thuộc vào số lượng người theo dõi. Trong trường hợp video này đột nhiên được lưu lượng để mắt, vậy chắc anh quyên sinh luôn cho rồi.

[17]lưu lượng: chỉ những nghệ sĩ có độ nổi tiếng, phổ biến cao, lượng fan hùng hậu, tài nguyên nhiều, tài năng tuỳ người.Nhìn thấy vẻ lo lắng của anh, Trịnh Hảo trở nên nghiêm túc, nói lời an ủi: “Có hàng ngàn kẻ đẹp trai trên mạng, muốn hot cũng không dễ. Hơn nữa, có hot cũng chả sao, chẳng mấy mà bị quên lãng, anh cứ yên tâm.”

Hàn Triệt thoáng buông lỏng, nhưng vẫn im lặng.

Trịnh Hảo đề nghị: “Hay để tôi nói với bà Dương, nhờ bà ấy làm mờ mặt anh nhé?”

“… Thôi bỏ đi.”

Anh vẫn nhớ bài học khi vừa bước vào công viên, càng che giấu càng khiến người ta ảo tưởng vô hạn.

Cô ấy nói đúng, có hàng chục triệu video trên mạng, một video sơ sài quê mùa như vậy chẳng đáng lo.

Chiếc xe cuối cùng đã đi vào con đường chính, Hàn Triệt không nghĩ nữa, quay sang hỏi cô: “Kế tiếp đi đâu đây?”

Trịnh Hảo gửi chỉ đường cho anh.

Hàn Triệt vừa nhìn qua, lập tức cảm thấy khó thở, đầu đau như búa bổ.

Phố đi bộ ở trung tâm thành phố là nơi đông người nhất, chỉ mường tượng đã cảm thấy nghẹt thở.

Anh không thể chịu đựng được: “Cô không thể chọn địa điểm nào yên tĩnh hơn à?”

Trịnh Hảo giả vờ suy tư: “Nhà xác ít người nè, hay là chúng ta đến đó?” Nói xong, cô bắt đầu tìm kiếm vị trí của các bệnh viện lớn trong thành phố theo điều hướng.

Hàn Triệt: “…”

Anh bó tay rồi.

Hàn Triệt biết với tác phong hành sự của cô gái này, có lẽ cô sẽ thực sự đưa anh đi du lịch một vòng quanh nhà xác.

“Thôi, quên đi.” Anh lấy lại điều hướng, đặt lại thao tác trên màn hình, giữ tâm thế thấy chết không sờn đầy bi tráng: “Đến phố đi bộ.”

Quả nhiên lại tắc đường, lộ trình ngày thường chỉ cần nửa giờ đồng hồ, giờ lại phải vật lộn, đã một giờ ba mươi phút trôi qua mà họ vẫn chưa tới nơi.

Hai người liếc nhau, ánh mắt đôi bên lại tràn ngập u oán.

“Ai bảo anh đòi lái xe.”

“Ai bảo cô đòi tới phố đi bộ.”

“Ngồi tàu điện ngầm nửa tiếng là đến rồi.”

“Tàu điện ngầm chật kín người, lại còn phải đổi chuyến, rắc rối.”

“Lái xe thì tắc đường, cũng chẳng tốt hơn chỗ nào.”

Chẳng khác gì đám nhóc tiểu học cãi nhau, chí cha chí chóe.

Cuối cùng đã đến đích. Trịnh Hảo dẫn Hàn Triệt ra khỏi xe, đi sang phố đi bộ nhộn nhịp, chui vào một trung tâm mua sắm dưới đường ngầm, quanh co khúc khuỷu, cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng máy gắp thú.

Hàn Triệt đầu đầy dấu chấm hỏi.

Sau khi lái xe hơn ba mươi km, bị tắc đường trong một tiếng rưỡi, anh nghĩ cô sẽ đưa mình đến một nơi bí ẩn, trải nghiệm trò gì mới lạ.

Kết quả chỉ như vậy thôi?

Mình thực sự đánh giá quá cao cô ấy.

Hàn Triệt với cặp mắt vô hồn, chậm rãi hỏi: “Cho hỏi tại sao phải đến đây để gắp thú bông?”

Trịnh Hảo nhướng mày với anh, vẻ mặt rạng rỡ pha chút thần bí: “Anh không hiểu? Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm phiêu bạt giang hồ của tôi, thú bông ở cửa hàng này là dễ gắp nhất.”

Gắp thú còn chia khó với dễ? Cái này không phải chỉ dựa vào chỉ số thông minh sao? Hàn Triệt tỏ ra nghi ngờ.

“Đợi đấy, tôi sẽ cho anh thấy.” Trịnh Hảo đi ra quầy, khi trở về trong lòng ôm một chiếc giỏ nhỏ.

Nhìn vào một giỏ đầy xu chơi game, Hàn Triệt ngạc nhiên: “Cô đã mua bao nhiêu thế?”

“Một xu là một tệ, mua hai trăm được thêm 50.”

Hàn Triệt: 250… Cô không nhận ra chủ quán đang ám chỉ gì sao?

(Lynn: Ở Trung Quốc, hầu như mọi người đều rất ghét con số 250 (èr bǎi wǔ) bởi nó đồng nghĩa với sự sỉ nhục, mang ý nghĩa mắng chửi người đối diện. Họ thường gọi một kẻ ngu ngốc hoặc nói chuyện không đứng đắn, làm việc không nghiêm túc, hành xử một cách tùy tiện là 250.)

Trịnh Hảo đã đi vài vòng khảo sát qua lại trong cửa hàng, cuối cùng chọn được một máy gắp. Những thú bông trong khoang này là những con mèo dễ thương, kích thước to nhỏ có đủ, hơn nữa đã ở rất gần, nhìn qua chỉ cần một nút nhấn là sẽ rơi xuống.

Cô yêu cầu Hàn Triệt giữ rổ, ngón tay kẹp lấy một xu, ánh mắt kiên định như chiến sĩ sắp ra trận.

“Nhìn cho rõ.”

Cô đứng thẳng, thả tiền xu, tay trái nắm chặt cần điều khiển, ánh mắt theo dõi cái kẹp di chuyển chậm rãi ở đỉnh máy, sau đó nhẹ nhàng lắc lư cần điều khiển, cái kẹp cũng theo đó dao động một cách có quy luật.

Sau khi đong đưa vài vòng, cô tưởng rằng đã đến lúc, tay phải thoắt cái ấn vào nút xác nhận, đầu kẹp chộp ra, kẹp lấy đầu con mèo bông ở trên cùng, nhanh chóng rút lại —

Khi đầu kẹp va vào nóc thùng, nó lập tức thả ra, thú bông cũng rơi về vị trí ban đầu.

Hàn Triệt nhún vai, mọi thứ đều như anh dự đoán.

Trịnh Hảo không tỏ ra nản lòng. Cô quay lại, bốc một xu khác, liếc nhìn biểu cảm của Hàn Triệt, cô rất bình tĩnh nói: “Chiến thắng hay thất bại là chuyện thường tình.”

Hàn Triệt: “Tôi thì chỉ thấy máy gắp thú ở đây chẳng khác gì những chỗ khác cả.”

“Khác chứ.” Trịnh Hảo giải thích: “Đầu tiên, tất cả các máy gắp thú đều có thể được thiết lập độ lỏng của đầu móc, có chỗ thua chỗ thắng mới có thể thu hút người chơi. Nhưng một số chủ quán keo kiệt sẽ thiết lập tới mười lăm lần, hai mươi lần cho một lần lỏng. Mặc dù vẫn có thể gắp được, nhưng tỷ lệ thành công lại quá thấp.”

Hàn Triệt thấy mới lại, hỏi tiếp: “Thế còn chỗ này?”

“Theo kinh nghiệm tôi đúc kết trong quá khứ, hẳn là 9 lỏng 1 chặt. Về lý thuyết, cứ mười xu là có thể gắp được một con.”

Hàn Triệt tỏ ra nghi ngờ: “Tức là, 250 xu của cô có thể gắp được 25 con?”

“Đấy là về mặt lý thuyết, còn thực hành thế nào thì phải xem anh có biết thao tác hay không.”

Một tiếng “Keng keng” vang lên, đồng xu tiếp tục được đút vào máy, Trịnh Hảo khom lưng dán mắt vào đầu móc.

Lại là một lần điều khiển khác, gắp lấy rồi nâng lên—— Và lại thất bại lần nữa.

Vào thời khắc quan trọng, đầu kẹp kia lại như bị yếu cơ, khiến người ta sôi máu.

Trịnh Hảo không bỏ cuộc, tiếp tục đút xu vào.

Hàn Triệt đã nhìn chán, lại hỏi: “Đúng rồi, cô vừa nói đầu tiên, thế còn kế tiếp thì sao?”

“Kế tiếp?” Trịnh Hảo nhìn đăm đăm vào đầu gắp, bàn tay đều đặn tác động vào cần điều khiển: “Máy gắp thú này có thể lắc cần, kẹp sẽ giữ chặt thú bông, sau đó lợi dụng quán tính để quăng thú bông vào lỗ, như vậy tỷ lệ thành công sẽ tăng lên đáng kể.”

Trong lúc nói chuyện, cô vẫn điều khiển cần bằng một tay, tay kia đột ngột ấn mạnh nút xác nhận, kẹp lại một cái, giữ chặt phần mông con mèo, rồi thu lại —

Con mèo bông lại rơi xuống.

Nào là xác suất, nào là quán tính, tính toán đâu ra đấy nhưng vẫn không lại được mánh khóe của thương nhân.

Hàn Triệt cười nhạt.

Trịnh Hảo quay sang lườm anh: “Cười cái con khỉ.”

“Chẳng phải cô đã nói là phải lợi dụng tác động của quán tính sao?” Hàn Triệt hất cằm về phía đầu gắp thú, giọng điệu châm biếm: “Chả thấy tác dụng gì cả.”

Trịnh Hảo giận dữ đáp trả: “Anh không nhận thấy rằng con mèo bông này ngày càng tiến gần hơn đến cửa ra? Tôi có chiến lược, anh hiểu cái khỉ khô á.”

Đã không giúp đỡ thì thôi, lại còn nói đểu.

Hừ, chờ đấy, đợi xem mình sẽ làm anh ta bẽ mặt thế nào.

Cô tiếp tục nhét xu vào máy, gạt cần điều khiển rồi kẹp lại——

Lần này, mặc dù đầu móc vẫn lỏng lẻo, nhưng thú bông đã được đầu kẹp nhẹ nhàng kéo lại khi sắp rơi, và bị hất nghiêng vào trong lỗ.

“Yeh!” Trịnh Hảo phấn khích nhảy cẫng lên hoa tay múa chân.

Cô lấy con thú bông từ cửa dưới, giơ nó ra diễu võ giương oai trước mặt Hàn Triệt: “Sao? Thấy tôi giỏi không? Anh phục chưa?”

Hàn Triệt khịt mũi, vẫn mạnh miệng: “Cũng xoàng thôi, nhưng chẳng phải cô từng nói đây là chuyện mang tính xác suất sao? Chỉ cần cô vẫn tiếp tục nhét xu vào máy, kiểu gì cũng có thể thành công một lần.”

Nói thì dễ làm mới khó, Trịnh Hảo tức tối.

“Vậy anh ra đây.” Cô bốc một vốc đồng xu từ rổ và nhét nó vào tay Hàn Triệt. “Tôi cho anh mười cơ hội. Nếu anh có thể gắp được một con, tôi sẽ gọi anh là bố rồi khấu đầu vái anh luôn.”

Hàn Triệt: …

Tự dưng lại đặt cược.

Anh cũng không cần thiết phải làm bố của người khác.

Nhưng ngẫm lại, nhìn cô chịu thiệt, anh vẫn thấy đã.

“Được rồi.” Anh chấp nhận thử thách này.

Hàn Triệt đã chọn một máy mới, bỏ tiền vào, bắt chước cách thao tác của Trịnh Hảo, nhẹ nhàng cần gạt, sau đó nhắm vào con gấu bông mục tiêu, nhanh chóng ra tay bắt lấy đầu thú bông.

Trái tim của Hàn Triệt đột nhiên thắt chặt, từ từ nâng đầu kẹp lên.

Đến nơi cao nhất, quả nhiên đầu kẹp buông lỏng, thú bông rơi trở lại vị trí ban đầu.

Sau lưng vang lên tiếng cười nhạo không thương tiếc của Trịnh Hảo.

Hàn Triệt không rảnh bận t@m đến cô, anh lập tức đút đồng xu thứ hai vào không chút do dự.

Đầu gắp lại được nâng lên, cuối cùng lại kết thúc bằng thất bại tương tự.

Trịnh Hảo: “Chẹp chẹp chẹp.”

Hàn Triệt liếc cô, Trịnh Hảo đắc ý nhướng mày, vẻ mặt bỉ bựa trông rất ngứa đòn.

Lần thứ ba, con thú bông rơi vào chỗ một con thú bông khác rồi lăn vài vòng, càng cách xa cửa ra.

Trịnh Hảo mỉa mai: “Há, tên nhóc này.”

Hàn Triệt cắn răng nhẫn nhịn.

Lần thứ tư, Hàn Triệt đã thay đổi mục tiêu của mình -một con thú bông ở gần hơn, nhưng mông hướng lên đầu nó chúc xuống, phần đầu dường như bị mắc kẹt giữa một đống thú bông.

Lần này, đầu kẹp tóm chặt được phần mông của thú bông, mặc dù trong quá trình đưa nó ra ngoài vẫn yếu ớt, nhưng chí ít đã lôi được đầu nó ra khỏi khe hở.

Trịnh Hảo cười khinh: “Ha, một xu của tôi lại bị lãng phí rồi.”

Hàn Triệt không thể nhẫn nhịn được nữa, quay sang lườm cô.

Trịnh Hảo vén tay áo, ra vẻ tử tế: “Hay để tôi giúp anh nhé? Anh gọi tôi một tiếng bố là xong.”

Hàn Triệt lạnh lùng nói: “Nín.”

Trong lần thứ năm, đầu gắp xoay vòng trong không trung, sau đó vươn thẳng ra, nắm lấy phần mông của thú bông, nhấc nó lên rồi thả rơi-

Thú bông văng ra đụng phải vách tường kính, tự nhiên lại bắn ngược vào trong cửa ra.

Trịnh Hảo nhìn trân trân.

Hàn Triệt chầm chậm cúi xuống lấy con thú bông và lắc qua lắc lại trước mắt Trịnh Hảo.

Anh khẽ nhếch lông mày, đôi môi mím chặt, vẻ mặt mừng thầm như đang nói:

Sao nào, thấy bố của cô giỏi chưa?

Đã đánh cược thì phải chịu thua. Trịnh Hảo lùi lại một bước, hai tay nắm lại, đang chuẩn bị uốn gối hành lễ thì Hàn Triệt vươn tay ngăn cản.

“Không cần gọi bố, giới đầu tư chúng tôi kiêng kỵ từ này.” Anh ra vẻ độ lượng: “Cô gọi tôi một tiếng đại gia là được.”

“Bố” đồng âm với “rơi”, nghe nhiều dễ đau tim.

(Lynn: Từ “bố/爹” trong tiếng Trung đọc là diē, đồng âm với từ “rơi/跌”)

“Dạ, Hàn đại gia!” Trịnh Hảo cười gian, quỳ một gối xuống đất, hành đại lễ với anh.

Hàn Triệt thật sự nể phục việc cô biết co biết duỗi. (Lynn: ý chỉ khôn khéo, biết lúc nào nên cứng lúc nào nên mềm)

“Bình thân.”

“Vâng!” Trịnh Hảo cúi đầu khom lưng, vẻ mặt nịnh hót, cười hỏi: “Hàn đại gia, ngài muốn chơi máy nào nữa không ạ?”

*

Ngày càng nhiều thú bông trong tay, Trịnh Hảo đã đến quầy để lấy hai túi nhựa to.

Vẻ mặt của chủ quán một lời khó diễn tả.

Sau cùng, Hàn Triệt và Trịnh Hảo mỗi người vác một túi to thú bông, trong ánh mắt u oán của ông chủ và sự ngưỡng mộ của những vị khách khác, họ bước ra khỏi trung tâm thương mại ngầm.

Trên đường đi, họ nhận được sự chú ý của vô số người qua đường, mấy đứa trẻ còn phát khóc vì hâm mộ.

Cảm giác này thật quá sung sướng.

Trịnh Hảo vui rạo rực: “Hai chúng ta cứ như ông già Noel tới nhập hàng ấy.”

Hàn Triệt nhìn hai túi thú bông, lại nhìn mấy đứa trẻ đang ăn vạ bố mẹ ở phía sau, anh thương lượng với Trịnh Hảo: “Hay là chúng ta chia thú bông cho bọn nhóc?”

Trịnh Hảo cứ ngỡ mình nghe nhầm: “Chia á? Tại sao chứ? Đây là tôi cực khổ mới gắp được cơ mà.”

Hàn Triệt không đành lòng: “Bọn trẻ con khóc nhìn thương quá.”

“Chỉ vì bọn nó khóc mà tôi phải chia phần thưởng của mình cho bọn nó? Tại sao? Tôi cũng biết khóc nhé, tôi còn có thể khóc to khóc thảm hơn bọn trẻ con luôn, không tin thì tôi khóc ngay tại đây cho anh xem.” Vừa dứt lời, Trịnh Hảo lập tức mếu, bắt đầu khóc nức khóc nở, như thể đã phải chịu quá nhiều tủi hờn.

Hàn Triệt thực sự nể phục kỹ thuật diễn xuất này.

“Cô lấy nhiều thú bông như thế để làm chi? Mang về nhà cũng chiếm diện tích.”

Trịnh Hảo hừ lạnh: “Tôi tự biết cách sắp xếp.”

Để ngăn chặn vị nam Bồ tát rộng rãi này làm việc thiện, cô cương quyết chộp lấy túi thú bông của anh, tay kia ôm một túi, túi còn lại vác lên vai rồi hiên ngang tiến về phía trước.

Hàn Triệt nhìn bóng lưng cô, nhất thời không nói nên lời.

Đâu có ông già Noel nào bủn xỉn như vậy? Chỉ vào không ra, cứ như thần giữ của ấy.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com