Kế Hoạch Du Lịch Ngày Xuân

Chương 8: ĂN UỐNG ĐI DẠO





Chẳng mấy chốc đã đến buổi trưa, hai người đi dạo quanh chợ quà vặt, Hàn Triệt chưa bao giờ có hứng thú với những món ăn chiên nướng nhiều dầu mỡ này, Trịnh Hảo nhìn giá cả liền lập tức héo hon.

“Trong túi của tôi vẫn còn rất nhiều đồ ăn.” Cô vỗ cái bộp vào ba lô, nói với Hàn Triệt: “Chúng ta ra bãi cỏ ngồi một lát đi.”

Có một bãi cỏ lớn ở trung tâm của công viên, khách du lịch ngồi túm năm tụm ba khắp nơi. Trịnh Hảo dừng chân dưới bóng râm, cô ngồi xuống lục tìm trong túi, cuối cùng lấy ra một tấm vải nhựa từ một xó nào đó. Cô túm gọn hai góc rồi giũ nó ra, trải lên bãi cỏ như trải chiếu.

Hàn Triệt nhìn quanh rồi nhìn xuống chân mình.

Anh thở dài.

Tại sao những người khác cắm trại là màn trời, lều, ghế gấp và đệm dã ngoại, trang bị đầy đủ, nhưng hai người họ lại là: 

Khăn trải bàn loại dùng một lần? Lại còn là màu đỏ chóe.

Trịnh Hảo dường như chẳng bận tâm, cô ngồi xuống giữa khăn trải bàn và đổ hết mọi thứ trong ba lô ra.

Ngẩng đầu lên, Hàn Triệt vẫn còn đứng ở nơi đó, cô gọi anh: “Ngồi xuống, anh còn đứng ngây ra đó làm gì?”

Hàn Triệt hít sâu một hơi.

Thôi vậy, tới đâu hay tới đó.

Khăn trải bàn dùng một lần cũng được, dùng xong rồi vứt đi, coi như bớt việc.

Anh khoanh chân ngồi bên trái Trịnh Hảo, nhặt bừa một gói đồ ăn vặt lên, nhìn xong lại ném xuống, lại bốc túi khác lên.

Không ăn thì hơn.

“Có món gì khác không? Tôi không ăn tinh bột.”

Trịnh Hảo bối rối: “Thế sáng vừa anh ăn gì?”

Hàn Triệt câm nín.

Lúc sáng là thịnh tình không thể chối từ.

Chưa kể lượng calo của bát mì khô nóng đã đủ để anh chạy bở hơi tai cả ngày.

Trịnh Hảo quay lại tìm kiếm trong đống đồ ăn, tự hỏi nên cho anh ăn gì.

Bánh quẩy bọc gạo nếp? Không được, toàn là tinh bột.

Bánh bao chiên? Không được, đã nhiều đường lại còn dầu mỡ, calo vượt quá tiêu chuẩn.

Tôm sốt cay? Cái này không được, đây là món cô thích nhất.

Trịnh Hảo nhìn trộm Hàn Triệt.

Hay là chia cho anh ta một phần nhỉ? Anh ta là ‘nhà tài trợ’, ngộ nhỡ tấm thân vàng ngọc bị đói thì lúc sau chơi thế nào được?

Trịnh Hảo cắn răng đưa một hộp tôm sốt cay cho Hàn Triệt, ra vẻ hào phóng: “Không thì anh có thể ăn cái này.”

Hàn Triệt liếc qua một cái, lắc đầu: “Nhiều dầu mỡ lại còn nhiều muối, không tốt cho sức khỏe.”

Trịnh Hảo lập tức xù lông, thốt ra câu nói kinh điển của ‘người anh Học Hữu’: “Thế thì ăn cớt[16]!”

[16]Câu thoại này xuất phát từ bộ phim Hồng Kông Vượng Giác Ca Môn (1988), tác phẩm đầu tay của đạo diễn Vương Gia Vệ. Sau bộ phim nó đã trở thành một câu nói rất thịnh hành trên mạng thời bấy giờ.Hàn Triệt nhướng mày: “Cô nói gì?” (Lynn: Mọi người lưu ý là Trịnh Hảo nói câu này bằng tiếng Quảng Đông chứ không phải tiếng phổ thông, nên nam chính nghe không ra nhé)

May mắn thay anh không hiểu được thứ tiếng Quảng Đông sứt sẹo của cô, Trịnh Hảo nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm của mình, cười tủm tỉm rồi nói: “À, ý tôi là anh muốn ăn gì thì tự tìm.”

Hàn Triệt nhìn đống đồ ăn trên mặt thảm, thở dài bất lực. Sau một phen vừa lựa vừa nhặt, cuối cùng anh cũng chọn được bữa trưa cho mình: Hai quả trứng luộc nước trà.

Trịnh Hảo bày tỏ sự hài lòng với mắt nhìn của anh – cô đã tự nấu nó vào buổi sáng, tất cả đều tự nhiên không chất phụ gia, khác với đồ ăn bóng bẩy bày bán ngoài chợ.

“Hương vị thế nào?”

Hàn Triệt ăn vội ăn vàng, dùng khăn giấy lau miệng, sau đó nói: “Không biết.”

“…” Vài giây sau, Trịnh Hảo mới nhớ ra: “À, suýt thì tôi quên, bây giờ anh không có vị giác.”

Khi nói đến điều này, cô vẫn cảm thấy không thể tin được: “Đánh mất cảm giác là như thế nào nhỉ? Có phải là toàn bộ cơ thể đều chết lặng không?”

Hàn Triệt quay mặt đi, nhìn về phía xa nơi bọn trẻ đang đuổi bắt chơi đùa, anh im lặng hồi lâu rồi nhẹ nhàng nói: “Cảm giác như có một cái lồ ng ngăn cách tôi với thế giới bên ngoài.”

Trịnh Hảo nói với vẻ rất nghiêm túc: “Có khi nào là do da mặt anh quá dày không?”

Hàn Triệt: “…”

Thôi, không thèm tranh luận với đồ ngốc.

Anh tiếp tục: “Bác sĩ tâm lý nói rằng đó là vì tinh thần của tôi đã bị căng thẳng trong một quãng thời gian, cảm xúc thay đổi quá nhanh khiến hệ thống thần kinh tiến vào trạng thái tự bảo vệ, nên hiện giờ những k1ch thích bên ngoài không thể truyền qua hệ thống thần kinh đến đại não của tôi.”

Trịnh Hảo nói với vẻ vô cảm: “Nói gì người ta hiểu được coi.”

Hàn Triệt ngẫm nghĩ rồi giải thích: “Nói ngắn gọn thì giống như một sợi dây cao su khi nó cứ liên tục bị kéo giãn đến một giới hạn. Theo thời gian, nó sẽ mất đi độ co giãn.”

Trịnh Hảo chỗ hiểu chỗ không: “Vậy dây thần kinh của anh chỉ là một sợi dây cao su đã mất đi tính đàn hồi? Thế nó còn có thể phục hồi được không?”

“Tôi không biết, bác sĩ tâm lý cũng không thể đưa ra câu trả lời chính xác.” Sau một lúc im lặng, Hàn Triệt quay lại nhìn cô: “Thật ra ban nãy, cô chỉ muốn giúp tôi đúng không?”

“Hả?” Trịnh Hảo hoang mang: “Tôi vừa làm gì?”

“Cố cố ý khơi dậy lửa giận, gây sự khắp nơi, giúp tôi lấy lại cảm giác tức giận.” Hàn Triệt cúi đầu cười nói: “Thật ra cô không cần phải làm như vậy, cãi nhau khắp nơi cũng khá mệt mỏi, hơn nữa cũng sẽ tự tạo ra phiền toái cho mình.”

Trịnh Hảo càng nghe càng lú: “… Ớ?”

“Tuy rằng phương pháp hơi thô bạo, cũng chẳng có hiệu quả gì, nhưng tôi vẫn muốn cảm tạ lòng tốt của cô.”

Trịnh Hảo ngơ ngác nhìn anh. Một lúc sau, cô thở dài: “Anh tự luyến thật đấy.”

Hàn Triệt: “…”

Trịnh Hảo nói lời chính trực: “Trước hết, tôi không cố ý gây sự khắp nơi mà là trừ gian diệt ác, ủng hộ chính nghĩa.”

Hàn Triệt gật đầu cho qua chuyện.

Vâng, vâng, cô là nữ hiệp Trịnh Hảo, sứ giả của chính nghĩa.

Trịnh Hảo ngước cằm lên, nhìn anh.

“Thứ hai, tôi không làm những việc này cho anh, chỉ là nhìn thấy những người này tôi thấy khó chịu vô cùng, nếu không trút giận ngay tại chỗ, tôi sẽ càng không vui.” Cô chắp hai tay lại, bẻ đốt ngón tay: “Nếu tôi không vui thì những người khác cũng đừng nghĩ yên ổn được.”

Cô nhìn Hàn Triệt bằng ánh mắt sâu xa ý vị.

“Cho nên, lúc tức giận thì đừng kìm nén, nếu nhịn sẽ dễ mắc lỗi.”

Hàn Triệt bình tĩnh nói: “Tôi không giận.”

“Thế thì rắc rối rồi.” Trịnh Hảo buông tay: “Tại sao anh không tức giận?”

“Hử?”

“Tại sao khi nhìn thấy những người vô văn hóa, thiếu tố chất đó, anh lại không tức giận?”

“Hả?” Hàn Triệt choáng toàn tập.

Anh không tức giận là sai ư? Chẳng lẽ phải giống như cô, động tí là nổi khùng mới đúng sao?

“Khi cần tức giận thì phải thể hiện ra. Đây là phản ứng bình thường của mọi người.” Trịnh Hảo nói trúng tim đen: “Suy cho cùng, là do anh đã bị tê liệt về cảm xúc.”

Hàn Triệt nhún vai: “Thì tôi đã nói với cô từ sớm, tôi không cảm nhận được hỉ nộ ái ố mà——”

Trịnh Hảo ngắt lời anh: “Đấy là nhân (nguyên nhân), không phải quả (kết quả).”

Hàn Triệt: “…” 

Nói cái gì thế, anh chẳng hiểu gì cả.

Trịnh Hảo xua tay, lười giải thích.

Cô không phải bác sĩ tâm lý, không chịu trách nhiệm phải chữa bệnh cho anh.

Song, có thể nhân cơ hội này để bắt nạt anh.

Trịnh Hảo nhìn trộm anh qua khóe mắt, khi anh chưa chuẩn bị sẵn sàng, đột nhiên cô đưa tay ra nắm lấy cổ tay anh.

Hàn Triệt rụt tay lại như bị điện giật, toàn thân ngã về phía sau, nhìn cô bằng ánh mắt đầy cảnh giác và kháng cự.

Trịnh Hảo cũng bị choáng trước phản ứng dữ dội của anh.

“Gì đây? Chẳng phải đêm hôm đó anh chủ động bảo tôi véo anh sao? Sao giờ lại không dám?”

“Không phải là không dám, mà là…” Hàn Triệt do dự một lát, sau đó chậm rãi duỗi tay trái ra, xắn tay áo lên, lộ ra cẳng tay rắn chắc: “Cô véo đi.”

Trịnh Hảo không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào bàn tay phải vẫn đang run lẩy bẩy ở phía sau lưng anh, cô nói đùa: “Bàn tay đó bị sao vậy? Tay giả à?”

Hàn Triệt: “… Nó mới bị thương.”

“Được thôi.” Trịnh Hảo không thích làm khó người khác. Cô đưa tay ra nhẹ nhàng nhéo cánh tay trái của Hàn Triệt, đồng thời quan sát biểu cảm của anh.

Không phản ứng, như bị liệt dây thần kinh.

Tiếp tục tăng sức, véo, niết rồi vặn…

Phần da trên cánh tay đã bị cô véo đỏ, thậm chí còn in cả dấu hai móng tay, nhưng trông anh vẫn bình tĩnh, còn không thèm cau mày.

Cho đến khi không còn sức nơi ngón tay, Trịnh Hảo cuối cùng cũng thu tay, thở ra một hơi.

Thôi được, có lẽ không phải diễn xuất.

Cô tò mò hỏi: “Nếu anh không thấy đau thì khi nhổ răng cũng không cần tiêm thuốc tê nhỉ?”

“Không biết, tôi chưa thử.”

Trịnh Hảo chợt nghĩ đến một điều, hai mắt sáng lên, tay giơ con dao để hờ lên cánh tay anh rồi múa may.

“Vậy nếu tôi chém anh một nhát, anh cũng sẽ không có cảm giác gì đúng không?”

Hàn Triệt nhìn cô bằng khuôn mặt không cảm xúc: “Tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Ồ…” Trịnh Hảo hậm hực thu lại con dao: “Xem ra đầu óc vẫn còn hoạt động bình thường.”

*

Tại thời điểm này, cảnh xuân vừa đẹp, làn gió nhẹ nhàng ấm áp, cành lá lay động, ánh sáng hắt xuống mặt đất cũng đang nhảy múa.

Ăn uống xong, Trịnh Hảo xoa bụng, ngả mình xuống khăn trải bàn, dùng ba lô làm gối, lẩm bẩm: “Tôi ngủ trưa một lát.”

“Giờ á?” Hàn Triệt ngạc nhiên.

Anh ngẩng đầu nhìn quanh, bãi cỏ công cộng, người qua người lại, ồn ào nhốn nháo như vậy… mà cô gái này có thể ngủ được?

“Ừ, tôi mệt rồi.” Trịnh Hảo đã nhắm mắt lại, tay sờ tới sờ lui như đang tìm kiếm thứ gì đó: “Mà thôi, cũng chẳng có gì quý giá cả, chỉ có một cái điện thoại hỏng thôi.”

Hàn Triệt thấy khó tin: “Cô ngủ thật đấy à?”

“Nửa tiếng sau nhớ gọi tôi dậy…” Giọng nói của cô ngày càng mơ hồ, giây tiếp theo, cô buông thõng tay xuống mặt cỏ, toàn thân đã ngừng hoạt động.

Hàn Triệt đờ đẫn nhìn cô, qua hồi lâu mới tin cô thực sự đang ngủ.

Có một nhóm học sinh ngồi cạnh đang cười đùa, gần như sắp giẫm vào tay cô. Ánh mắt hình viên đạn của Hàn Triệt bay qua, đám nhóc kia vội vã né tránh, rối rít xin lỗi.

Ồn như vậy mà cô không tỉnh, vẫn thở đều, khuôn mặt lúc ngủ vẫn bình yên, như thể sự xáo trộn của thế giới không liên quan gì đến mình.

Tốc độ chìm vào giấc ngủ này, chất lượng giấc ngủ này, phẩm chất tâm lý này…

Hàn Triệt khiếp sợ nhưng cũng hâm mộ.

Nửa tiếng trôi qua rất nhanh, Hàn Triệt đẩy vai Trịnh Hảo, định đánh thức cô dậy.

“Này, dậy dậy, dậy đi.”

Tiếng gọi quá nhẹ nhàng, nên không được hồi đáp.

“Nửa tiếng trôi qua rồi.” Anh bật báo thức điện thoại, để ở bên tai cô phát đi phát lại: “Dậy đi!”

Hàn Triệt gọi vài phút, cô vẫn bất động, không biết là do ngủ quá say hay chỉ là ăn vạ không muốn dậy.

Anh nghĩ ra một kế, cúi xuống nói vào tai cô: “Sứ giả của chính nghĩa ơi, có một nhóm trẻ trâu đang trèo cây, sắp giẫm gãy hết cả cành cây rồi, cô mau dậy kiểm soát đi!”

Trịnh Hảo lập tức bật dậy, nhìn chẳng khác gì xác chết vùng dậy, cô nhìn quanh, đôi mắt sáng như đèn pha.

“Ở đâu? Ở đâu? Để tôi tới xử đẹp bọn họ!”

Cưỡng chế khởi động thành công, Hàn Triệt tỏ ra hài lòng với chỉ số IQ của mình.

*

Hai người dọn rác và đứng dậy, tiếp tục chuyến tham quan công viên.

Trịnh Hảo ngủ một giấc ngon lành, đã sạc đầy cục pin, ba lô cũng vơi đi một nửa, bước đi phải nói là như bay.

Hàn Triệt theo sát phía sau, đi vòng từ đường rừng ra đường chính, rồi men theo suối, qua cầu tới hồ, không hề dừng lại một giây phút nào.

Càng đi anh càng mê mang, càng dạo chơi anh càng choáng váng.

Chuyến đi này đâu phải thăm thú công viên, đây rõ ràng là một bài tập huấn dành cho tân binh, huấn luyện viên như thể được tiêm máu gà đi phăm phăm như thể thề sẽ không dừng lại cho đến khi đi hết mọi ngóc ngách.

“Thế là đủ rồi đó.” Cuối cùng khi quay lại bia đá ở cổng công viên, Hàn Triệt như nhìn thấy tia hy vọng: “Ra ngoài đi, tôi thật sự không chịu nổi nữa.”

“Mới có vậy đã mệt?” Trịnh Hảo khinh ra mặt, nói: “Người gì yếu thế, nhìn thì đẹp chứ không dùng được.”

Hàn Triệt dựa vào bức tượng đá, ngửa mặt lên trời thở dài: “Không mệt, tôi muốn thông khí.”

Trong vài giờ, mắt thì chen chúc trong đám đông, tai thì ù, giờ anh chỉ thấy trong đầu ong ong, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để thở.

Đột nhiên một giọng nói lịch sự của phụ nữ từ bên cạnh truyền đến: “Anh bạn trẻ, nhường chỗ xíu, chúng tôi muốn chụp ảnh tập thể.”

“Dạ được.” Hàn Triệt lập tức đứng dậy, xê dịch vài bước sang bên cạnh.

“Cảm ơn nhé.” Người lên tiếng là một bà lão với mái tóc trắng và dáng người gầy gò, bà mặc một bộ Hán phục màu xanh nhạt thời nhà Đường.

Hàn Triệt không khỏi nhìn thêm lần nữa.

Không chỉ bác ấy mà những người phụ nữ bên cạnh bác ấy đều ăn mặc như thế, nào là vàng nhạt, xanh nước biển, hồng phấn, tím… Tổng cộng có bảy người, trang phục thống nhất, màu sắc khác nhau, tay áo rộng, nhìn như bảy nàng tiên (thất tiên nữ) đi team building.

Cảnh tượng này thực sự rất bắt mắt, không ít du khách đã dừng lại chiêm ngưỡng một cách thích thú, sau đó dùng điện thoại di động để chụp ảnh.

Hàn Triệt tiếp tục di chuyển về phía bên cạnh để tránh xuất hiện trong khung hình của người khác, nhưng lại bị Trịnh Hảo chặn đường.

“Chu choa mạ ơi!” Cô cảm thán hơi lố: “Đẹp thế không biết!”

Âm thanh lớn đến mức thu hút sự chú ý của nhiều người qua đường. Mấy bác gái dường như cũng nghe thấy, không giấu được nụ cười trên môi.

“Cô nhỏ tiếng thôi.” Hàn Triệt cau mày nhắc nhở.

Trong nhận thức của anh, việc nhận xét cách ăn mặc của người khác là bất lịch sự, dù là khen hay chê, nói trước mặt hay sau lưng họ.

Trịnh Hảo phớt lờ anh, mỉm cười giơ hai ngón tay cái lên với mấy bác gái.

Cô vô cùng thích thú hỏi: “Bà ơi, váy của các bà đẹp quá. Bà mua ở trên mạng ạ? Ở cửa hàng nào vậy bà? Cháu cũng muốn mua.”

Mấy bác gái cười mỉm, chuyển sự chú ý sang bác gái mặc váy xanh.

Có người trả lời Trịnh Hảo: “Đây đều là do bà Dương làm cho chúng tôi.”

Trịnh Hảo ngạc nhiên: “Đỉnh quá vậy! Một mình bác làm hết đó ạ?”

Bà Dương khiêm tốn nói: “Ôi dào, có gì đâu, nhà ta có tiệm may, may vài bộ quần áo cũng chẳng phiền gì.”

Trịnh Hảo khen ngợi: “Thì ra là thợ may chuyên nghiệp. Cháu nói mà, bảo sao chưa nhìn thấy kiểu dáng này bao giờ. Hán phục trên mạng trông lòe loẹt, cách mặc cũng rườm rà. Các bác mặc bộ đồ này vào nhìn rất hợp, trông vừa sang lại tao nhã, đã thế còn rất có khí chất…”

Cô nói như bắn r ap, khen các bác gái tới độ ai nấy đều cười lộ đồng điếu.

Hàn Triệt trợn tròn mắt.

Chẳng lẽ đây là tài năng trời phú của người giỏi giao tiếp sao?

Hà cớ gì phải tâng bốc một đám người lạ? Không thấy lố lăng à?

Hơn nữa, đối phương vẫn là một nhóm người lớn tuổi nên rất dễ bị nghi ngờ là bọn đa cấp bán thực phẩm chức năng.

Trong khi đó Trịnh Hảo đang tám hăng say với mấy bác gái, thậm chí còn chủ động đề nghị chụp ảnh cho họ.

“Một hai ba, cười lên.”

“Tốt, rất tốt, lại thêm một tấm nữa nào, một hai ba.”

“Các bà ơi, giờ chúng ta sẽ đứng thành một hàng và tạo hình Quan Âm nghìn tay ạ.”

“Lại đổi một tư thế khác, mọi người xếp thành hình bán nguyệt, tay trái để bên, tay phải giơ cao, đúng đúng thế!”

Trịnh Hảo hướng dẫn các bác gái tạo dáng nhiều tư thế khác nhau, lần lượt chuyển đổi giữa mấy chiếc điện thoại và chụp ảnh lia lịa.

Càng có nhiều người tới công viên vào buổi chiều, trong và ngoài cổng, dòng người đen kịt tràn về phía trước. Bức tượng đá hướng ra cổng, các bác gái ăn mặc rất bắt mắt nên càng ngày càng có nhiều người tới hóng chuyện.

Hàn Triệt không thể ở lại lâu hơn. Anh đi tới phía sau Trịnh Hảo, hạ giọng nhắc nhở: “Thế là được rồi, đi về thôi.”

Trịnh Hảo không thèm ngoảnh đầu: “Gấp cái gì.”

Hàn Triệt thấy cô có vẻ nghiêm túc, anh chợt nghi ngờ: “Đừng nói là cô bán thực phẩm chức năng thật đấy nhé?”

Trịnh Hảo quay lại nhìn anh, lớn tiếng nói: “Cái gì? Anh muốn quay clip toptop với các bà?”

Hàn Triệt: “???”

Mấy bác gái mừng rỡ: “Được được được, đến đây nào, đúng lúc chúng ta đang thiếu nam chính.”

Hàn Triệt: “…”

Giờ tèo ngay tại chỗ có kịp không?

Anh còn chưa kịp phản ứng, mấy bác gái đã vươn tay kéo anh sang, vây quanh anh như kiểu fans đu thần tượng.

Hàn Triệt muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy những đôi mắt háo hức của các bác gái, anh lại không đành lòng.

Cưỡi trên lưng cọp là như thế nào, giờ anh đã hiểu rồi.

Trịnh Hảo cố gắng nhịn cười, đề nghị: “Mọi người còn nhớ phần mở đầu của Tây Du Ký không ạ? Chúng ta sẽ quay phần Thất tiên nữ và Tôn Ngộ Không, đăng cái này lên Douyin kiểu gì chả hot.”

Mấy bác gái nhìn Hàn Triệt một lượt, bàn tán mồm năm miệng mười:

“Chàng thanh niên này trẻ đẹp quá, nhưng nhìn không giống Tôn Ngộ Không.”

“Tôi thấy cậu ấy trắng trẻo sạch sẽ, hợp với vai Đường Tăng.”

“Ấy, tình cờ tôi lại có một chiếc khăn lụa màu đỏ ở đây, phủ lên người cậu ấy làm áo cà sa được nè.”

“Được đấy, chỉ thiếu mỗi bát cơm.”

“Bát cơm cái gì, phải gọi là bát vàng.”

“Đúng rồi, trong túi vẫn còn mì tôm!”



Mỗi người một tay tham gia vào, cuối cùng tạo hình của Hàn Triệt đã ra lò.

Anh khoác trên người chiếc khăn đỏ thẫm, tay trái cầm một bát mì tôm, tay phải cầm cây lau nhà không biết được Trịnh Hảo “mượn về” từ đâu, trên đầu đội mũ vỏ sò, hai dải lụa rủ xuống hai bên tai.

Mũ vỏ sòTrịnh Hảo cười hả hê: “Giống thật đấy!”

Ngay cả khuôn mặt chẳng thiết sống cũng giống hệt Đường Tăng lúc bị trói trong động yêu tinh.

“Một hai ba, action——”

Bảy nàng tiên lần lượt bước ra từ phía sau tấm bia đá, họ nhảy múa xung quanh Đường trưởng lão, quay vòng tròn và tạo dáng.

Trịnh Hảo tích cực hướng dẫn: 

“Ấy ấy, bà Dương ơi, bà đi chậm xíu.”

“Bà Lưu ơi, bà giơ tay lên cao một tí.” 

“Vừa rồi có người đứng trước máy quay, clip này coi như bỏ, mọi người lại phải vất vả lần nữa rồi.”

Một lần, hai lần, ba lần…

Mười phút sau, cuối cùng họ cũng quay được một đoạn clip khiến tất cả mọi người đều hài lòng.

Hàn Triệt cảm giác như mình đã sống mười kiếp.

Trước khi rời đi, mấy bác gái còn nắm lấy tay Trịnh Hảo với vẻ lưu luyến, có người còn chuyển sang hỏi thăm tình trạng hôn nhân của cô.

Sau khi trao đổi thông tin tài khoản mạng xã hội và số điện thoại, Trịnh Hảo mới có thể thoát thân, cô quay lại vung tay ra hiệu cho Hàn Triệt: “Đi thôi, đến điểm dừng tiếp theo”.

Hàn Triệt sụp vai, thở hắt ra như vừa trút được gánh nặng.

Rút khỏi công viên còn khó hơn xuất viện tâm thần.

HẾT CHƯƠNG 8

Lynn: Mình bận từ trước Tết tới hôm nay, chỉ kịp set trước lịch đăng 3 chương, hôm nay mình đăng nốt 2 chương lì xì mọi người cũng coi như “khai bút” đầu năm cho blog. Chúc mọi người có một năm mới bình an, nhiều may mắn và niềm vui!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com