Kẻ Mượn Danh Tình Yêu

Chương 9



Tôi quét mắt nhìn về phía nhóm người đang tụ lại gần đó, đều là cấp dưới cũ của Trần Mục Lễ. Ánh mắt ai cũng đầy phẫn nộ, hiển nhiên cho rằng tôi là kẻ được nước lấn tới, cố tình truy cùng diệt tận.

Tôi lại liếc sang Trần Mục Lễ.

Anh hơi nghiêng mặt, khóe mắt dán chặt vào Đông Phương Hạ, ánh mắt anh ta vừa xót xa vừa đau lòng.

Tôi cười khẽ, móc điện thoại từ túi ra, đưa cho Trần Mục Lễ:

“Thấy điện thoại anh bỏ quên trên xe nên tôi cầm vào hộ. À, tiện tay tôi cũng gửi luôn video giám sát hôm đó lên nhóm chung của mọi người coi như giúp mọi người hiểu rõ sự việc.”

Cả hội trường bỗng "rầm" lên, ai nấy cúi đầu xem điện thoại.

"Video rất rõ. Chứng minh hai việc: thứ nhất, tôi không hề đụng vào Đông Phương Hạ, thứ hai, Tiểu Cao cố ý đẩy tôi, khiến tôi đập đầu bị thương bác sĩ kết luận chấn động não nhẹ."

"Tôi yêu cầu cậu ta công khai xin lỗi và bồi thường."

Tôi ngừng một chút, nói tiếp:

"À đúng rồi, lúc gửi video… tay tôi hơi run, lỡ tay gửi luôn file PDF kia vào nhóm rồi."

"Nhưng tôi nghĩ… văn chương của hai người tốt thật, cho mọi người đọc ké một chút cũng chẳng sao."

Sở dĩ Trần Mục Lễ và Đông Phương Hạ vẫn yên ổn đi làm, là vì chưa ai thực sự được đọc hết file đó.

Họ chỉ nghe nói mơ hồ cho rằng hai người chỉ thân thiết đôi chút, còn tôi là "vợ cả ghen tuông, thích ăn vạ".

Ban lãnh đạo không tiện công khai nên không phát tán tài liệu.

Vậy thì để tôi phát.

Trần Mục Lễ sững sờ nhìn tôi, run tay mở điện thoại.

Lúc này, âm thanh bàn tán bắt đầu râm ran.

"Thật sự là không chạm vào nhau… rõ ràng là Đông Phương tự ngã."

"Ơ, tôi nhớ là ai cũng nói vợ anh Trần đẩy, nhưng giờ video rõ mồn một đây mà!"

"Tiểu Cao đẩy một cú dữ thiệt, người ta chảy m.á.u đầu luôn rồi."

Gương mặt Đông Phương Hạ trắng bệch, môi run rẩy:

"Lúc đó hỗn loạn quá… tôi không nhìn rõ là ai đẩy. Tôi không vu oan cho chị! Tôi chỉ… không xác định được thôi!"

Mẹ viện trưởng chậm rãi đặt điện thoại xuống, nói giọng nhẹ tênh:

"Cả sân toàn người, chỉ có cô đứng cạnh chồng người ta, còn mọi người cách xa tám thước."

"Không phải cô ấy ta, không phải cô…"

"Vậy chẳng lẽ là anh Trần đây đẩy à?"

Trần Mục Lễ mặt cứng đờ:

"Không… không phải…"

Hội trường ồn ào hẳn lên.

Nhân viên không dám nói gì quá, nhưng mấy người phe khác thì không kiêng nể gì:

"Nhìn bên ngoài có vẻ ngoan hiền, ai ngờ tâm cơ đầy mình!"

"Cướp chồng người ta không được, còn đổ vạ ngược à?"

"Ái chà chà! Mở PDF ra coi đi! 'Người vợ duy nhất', 'Anh ơi', nghe muốn ói!"

"Trang mấy đấy? Tôi mới thấy tới đoạn 'cơn mộng khó nói'! Phải lưu lại về đọc kỹ!"

Cấp dưới cũ của Trần Mục Lễ mặt mày tái mét.

Có người dẫn bạn gái theo, bị hỏi ngay tại chỗ:

"Đây là chị Đông Phương hiền hậu anh hay khen đó hả? Anh với chị ta quen thân tới đâu rồi?!"

Toàn hội trường loạn thành một mớ.

Người thì đang xem video, người thì cắm mặt đọc PDF, ai cũng lắc đầu, xuýt xoa, lộ rõ ánh mắt khinh bỉ về phía Trần Mục Lễ và Đông Phương Hạ.

Cơ thể Đông Phương Hạ run lên từng chặp, cuối cùng không chịu nổi, bật khóc, ôm mặt chạy khỏi hội trường.

Trần Mục Lễ vẫn cúi đầu nhìn điện thoại, không ngẩng lên nổi.

Về đến nhà, mặt anh đen kịt, giọng gằn xuống:

"Lý Tiếu! Tôi đã nói rõ điều kiện để tôi quay lại là chuyện này phải khép lại! Em không giữ lời!"

Tôi mỉm cười:

"Đúng. Tôi nuốt lời đấy. Giờ anh muốn sao?"

Anh im lặng rất lâu, nhìn tôi, giọng lạnh buốt như băng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Chúng ta ly hôn."

Tôi gật đầu:

"Được thôi."

Anh sững sờ.

Ánh mắt hiện lên sự khó tin tột độ.

Tôi đi vào phòng, lấy ra một xấp tài liệu, đưa cho anh:

"Đây là đơn ly hôn, anh xem có vấn đề gì không."

Trần Mục Lễ mở to mắt, cứng đờ nhận lấy, nghiến răng:

"Em… chuẩn bị từ bao giờ rồi?"

Tôi nghiêng đầu, nheo mắt nghĩ một lát rồi nhẹ giọng:

"Từ sinh nhật của Mi Mi."

"Cũng chính là hôm anh hẹn hò với Đông Phương Hạ ở nhà hàng."

Toàn thân Trần Mục Lễ chấn động, ánh mắt nhìn tôi… trắng bệch như người sắp ngã quỵ.



Ngày thứ 87 kể từ khi Trần Mục Lễ quay về nhà, tôi tra điểm thi trên mạng.

Khi nhìn thấy hai chữ đỏ chót “Đạt”, tôi bật khóc nức nở.

Khóc xong, tôi gọi điện cho Đông Phương Hạ.

Nửa tiếng sau, tôi với đôi mắt đỏ mọng, ngồi đối diện cô ta trong một quán cà phê.

Cô ta vẫn tóc dài buông lơi, nhìn tôi với nụ cười nửa miệng đầy chế giễu:

“Xem ra dù anh ấy đã dọn về, chị sống cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.”

Tôi nghiến răng:

“Thế vẫn còn hơn cô! Giờ cô chỉ là lao động tạm thời, bị cả viện cười vào mặt!”

Cô ta thản nhiên mỉm cười:

“Nếu chị đến để xem tôi khốn đốn, thì chị nhầm rồi. Tôi chỉ bị điều chuyển, mọi thứ vẫn có thể cứu vãn, tôi không gấp.”

Tôi gằn giọng:

“Cô định đợi Trần Mục Lễ được phục chức rồi sẽ kéo cô quay về?”

Cô ta dịu dàng hỏi ngược:

“Anh ấy là chồng chị, chị không rõ anh ấy sẽ làm gì sao?”

Mắt tôi đỏ ngầu, giọng run rẩy:

“Tôi không tin! Tôi không tin Trần Mục Lễ yêu cô sâu sắc đến thế! Chúng tôi đã bên nhau mười năm, chúng tôi còn có một cô con gái là Mi Mi. Cho dù anh ta không nghĩ cho tôi, chẳng lẽ cũng không nghĩ đến con gái?”

Cô ta khẽ cười:

“Tôi và anh ấy là giao cảm ở tầng linh hồn, một ngày bằng chị mười năm. Nói thẳng ra, là tôi chẳng buồn tranh giành với chị. Chỉ cần tôi muốn, chị chẳng có cửa thắng.”

Tôi nghiến răng:

“Được! Vậy chúng ta cá cược! Hai ngày nữa là sinh nhật của Mi Mi, nếu cô có bản lĩnh, bảo anh ta bỏ con gái mà đến gặp cô!”

“Nếu anh ta ở nhà, thì cô đúng là trò hề chính hiệu!”

Cô ta ngước mắt, điềm đạm hỏi:

“Nếu anh ấy chọn tôi thì sao?”

Tôi nghiến răng:

“Tôi sẽ công khai trước toàn thể viện nghiên cứu, chúc mừng cô!”

Cô ta mỉm cười đắc ý:

“Nhất ngôn cửu đỉnh.”

Tôi nhìn chằm chằm cô ta:

“Nói là làm.”

Tối sinh nhật Mi Mi.

Con bé gọi cho Trần Mục Lễ đến lần thứ 10, hỏi anh bao giờ về.

Anh… tắt máy.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com