Kẻ Mượn Danh Tình Yêu

Chương 8



Những lời đồn đó, là do mẹ viện trưởng kể lại với tôi, trong lúc tôi mang bánh đến nhà bà như mọi lần.

Phải, tôi vẫn tiếp tục mang bánh đến.

Chỉ là vì Trần Mục Lễ từng khinh thường, nên tôi không nói nữa.

Sau khi tôi gửi bản PDF tố cáo, mẹ viện trưởng đích thân gọi tôi đến nhà.

Bà là một người già hòa nhã, thích cười, mê tám chuyện.

"Hối hận không?" — bà hỏi tôi.

Tôi đỏ mắt, nhưng lắc đầu:

"Không hối hận. Cơn giận đó… cháu nhất định phải trút ra."

Bà cười khẽ:

"Tính cách giống dì hồi trẻ."

"Nhưng cháu vẫn chưa bằng dì đâu." — bà chớp mắt.

"Suốt cả đời dì, dù rơi vào hoàn cảnh nào, dì cũng chưa bao giờ từ bỏ bản thân mình."

Ánh mắt tôi chùng xuống, khẽ nói:

"Lúc đó vì gia đình, vì con cái… cháu không còn cách nào khác, nên mới xin chuyển sang vị trí nhàn rỗi..."

"Thật vậy sao?" — ánh mắt đầy nếp nhăn kia bỗng sáng rực.

"Những khó khăn đó, thật sự không thể vượt qua được sao?"

Tôi sững người.

Bà cười mỉm:

"Hay chỉ là phụ nữ chúng ta, thường lấy cớ vì gia đình để né tránh cạnh tranh, để tự thuyết phục mình rằng từ bỏ là đúng?"

Câu nói ấy giống như một nhát búa giáng vào n.g.ự.c tôi.

Trên đường về, tôi toát cả mồ hôi lạnh.

Tôi không ngừng tự hỏi:

"Thật sự… không thể vượt qua?"

"Thật sự… không có cách nào sao?"

Rạng sáng hôm sau, sau một đêm trắng, tôi đã nghĩ thông tất cả.

Ngay ngày hôm đó, tôi bắt đầu tìm giúp việc nấu ăn theo giờ, tra lịch thi, mua tài liệu ôn tập.

Lúc này, ánh mắt tôi bình thản quét qua đám đông vốn chẳng liên quan gì đến đời tôi, rồi dừng lại ở người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi giữa sảnh, vừa ăn bánh, vừa cầm nĩa chậm rãi thưởng thức.

"Dì ơi!"

Tôi bước tới nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, mỉm cười chào hỏi.

Viện trưởng trông thấy tôi, cười rạng rỡ:

"Tiểu Lý tới là tốt rồi. Mau khuyên mẹ tôi bớt ăn lại đi, bà ấy ăn ngọt quá mức!"

Toàn bộ đám đông đều sửng sốt.

Rõ ràng không ai biết tôi lại thân thiết với nhà viện trưởng đến vậy.

Kể cả Trần Mục Lễ.

Anh hơi lúng túng đi phía sau tôi, mắt trợn tròn.

Mẹ viện trưởng nắm lấy tay tôi kéo ngồi xuống, thân mật ghé sát tai tôi:

"Hôm nay dì đến là để chống lưng cho cháu đấy."

Viện nghiên cứu này vốn là do tư nhân đầu tư, viện trưởng là cổ đông lớn nhất.

Mẹ ông ấy chính là kiểu "thái thượng hoàng".

Tôi bỗng thấy mắt cay cay.

Trần Mục Lễ đứng bên cạnh, không biết làm gì.

Anh vốn không giỏi giao tiếp trong mấy dịp xã giao như thế này, nhưng vì viện trưởng nói rõ: chỉ khi ổn định chuyện gia đình, mới xem xét phục hồi chức vụ, nên anh đành lẽo đẽo đi theo tôi như cái bóng.

Rồi tôi nhìn thấy Đông Phương Hạ.

Cô ta cầm một đĩa bánh đi thẳng tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dáng vẻ mỏng manh xen chút kiêu hãnh, sống lưng thẳng tắp, trên trán còn dán miếng băng cá nhân.

"Dì ơi, đây là món ngọt cháu thay mặt hậu cần chuẩn bị riêng cho dì." — cô ta dịu dàng nói.

Tôi nhìn thẳng vào cô ta.

Cô ta rũ mắt, rồi dừng lại ngay bên cạnh Trần Mục Lễ. Không rõ là vô tình hay cố ý, nhưng khoảng cách vừa đủ khiến người khác nhìn vào thấy họ đứng cạnh nhau.

Mẹ viện trưởng nhíu mày:

"Tôi bị tiểu đường, không ăn nổi mấy món này."

Đông Phương Hạ khựng lại, mắt lướt nhìn đĩa bánh trước mặt bà:

"Dì… chẳng phải rất thích đồ ngọt sao?"

Bà không thay đổi nét mặt:

"Tôi ăn là bánh tiểu Lý tự làm, dùng đường ăn kiêng, không giống mấy loại ngọt gắt ngoài kia."

Dù hội trường vẫn náo nhiệt, dù các trò chơi đang diễn ra, dù mọi người đang ăn uống nhưng có rất nhiều ánh mắt lén lút nhìn về phía này.

Câu nói đó, ai nghe cũng hiểu ẩn ý sâu xa.

Gương mặt Đông Phương Hạ hơi biến sắc, đỏ bừng lên, vô thức liếc sang Trần Mục Lễ.

Anh không phản ứng.

Hôm nay anh đến để chứng minh gia đình hòa thuận, tất nhiên không thể để lộ bất kỳ hành vi không thích hợp nào.

Khuôn mặt Đông Phương Hạ hiện lên vẻ thất vọng và uất ức.

Rồi như thể lấy hết can đảm, cô ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào tôi:

"Chị dâu, hôm nay em muốn trang trọng xin lỗi chị."

"Em thật lòng kính trọng anh Trần, nên đã nói vài lời không đúng mực. Xin lỗi chị!"

"Nhưng… giữa em và anh Trần chưa từng vượt qua ranh giới đạo đức nào, chưa làm điều gì có lỗi với chị!"

"Giờ em đã phải trả giá rồi. Xin chị đừng đè ép em thêm nữa. Ba mẹ em vất vả nuôi em học lên cao học, em thực sự rất muốn được làm việc và cống hiến."

Giọng cô ta nghẹn ngào, ánh mắt tội nghiệp, yếu ớt đến đáng thương.

Trần Mục Lễ đứng cạnh, môi mím chặt, ngón tay khẽ siết lại.

Hai người đứng bên nhau, đầu hơi cúi, giống hệt một đôi uyên ương đáng thương bị đối xử bất công.

Thậm chí… tôi còn thấy vài ánh mắt xung quanh lộ vẻ thương cảm.

Tôi đột nhiên bật cười.

"Cô Đông Phương, cái trả giá mà cô nói… là gì vậy?"

Đông Phương Hạ ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt mang theo vẻ chị biết rồi còn hỏi.

Tôi chỉ vào trán cô ta:

"Ý cô là… vết thương ở chỗ này?"

"Đúng là hôm đó tôi rất kích động, nhưng tôi từ đầu đến cuối chưa hề chạm vào người cô. Tôi không biết là cô do hoảng loạn hay là chột dạ, mà lúc vừa thấy tôi thì tự lùi lại rồi té, dẫn đến bị thương."

"Cô Đông Phương, tại sao… tất cả mọi người đều nói chính tôi làm cô bị hủy dung?"

"Tại sao… mọi người đều nói là tôi đẩy ngã cô?"

Đông Phương Hạ ánh mắt lấp lánh nước, giọng lí nhí:

"Chị nói sao thì… là vậy đi."

Mấy người trẻ có mặt hôm đó cuối cùng cũng không nhịn được, có người lên tiếng:

"Dù gì thì… chị cũng không thể làm người ta bị thương rồi phủi tay chứ?"

Tôi quay sang nhìn theo tiếng nói, khẽ nhướng mày:

"Cậu là… Tiểu Cao?"

Cậu ta sững người, không ngờ tôi biết tên mình.

"Chính cậu là người đẩy tôi ngã hôm đó đúng không?"

Cậu ta lắp bắp:

"Tôi lúc đó không nhận ra chị… chỉ thấy có người định ra tay đánh người nên mới can ngăn. Sau đó cũng đã xin lỗi anh Trần rồi mà."

"Xin lỗi anh Trần?" — tôi lạnh giọng.

"Người bị thương là anh ta chắc?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com