Kết Cục Của Kẻ Côn Đồ

Chương 3



3

“Cậu…” Tôi vừa định tranh luận thì trưởng thôn kéo tôi sang một bên.

 

Viện binh sắp đến, nếu xảy ra xung đột ngay lúc này, người chịu thiệt chỉ có chúng tôi.

 

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tôi sốt ruột nhìn đồng hồ, đi qua đi lại.

 

Núi sâu vừa ẩm ướt vừa có dã thú ẩn nấp, mỗi phút trôi qua là bà Lưu càng thêm nguy hiểm một phần!

 

Vậy mà Khương Hổ khoác áo lông chồn, nhàn nhã ngồi đó ăn uống, thậm chí còn vứt xương thừa về phía chúng tôi.

 

Một mẩu xương lớn đập trúng máy bay không người lái, khiến màn hình xuất hiện vết nứt.

 

“Khương Hổ, cậu đang làm gì vậy?” Tôi vội vàng chắn trước thiết bị.

 

“Sao? Núi nhà mình mà vứt rác cũng không được à?” Hắn đứng dậy, cố ý ném mạnh hơn, còn hô hào đàn em ném đá về phía chúng tôi.

 

Vô số viên đá bay tới, nhắm thẳng vào chiếc máy bay.

 

Nhìn drone bị đập đến kêu “cộp cộp”, tôi tức giận hét lên: “Dừng lại ngay! Đây là thiết bị cứu người!”

 

“Tao muốn đập thì đập! Ở đây tao là vua, cần gì hỏi ý kiến mày?” Khương Hổ cười ngông cuồng.

 

“Đừng lo, ông đây nhiều tiền lắm, không thiếu tiền bồi thường viện phí cho mày đâu!”

 

Tôi và trưởng thôn ôm lấy thiết bị, mặc cho đá rơi rào rào lên người. Chỉ chốc lát, cả hai đều bị thương.

 

“Dừng lại!” Một giọng nói vang dội chấn động cả thung lũng.

 

Cảm ơn trời đất, viện binh cuối cùng cũng đến!

 

Đại Xuân cùng vài người nhanh chóng xuất hiện, quát lớn khiến đám người Khương Hổ im bặt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Anh ta cao gần mét chín, nặng hơn trăm cân, chỉ đứng thôi cũng đủ tạo áp lực.

 

Đại Xuân giơ nắm đ.ấ.m to bằng cái nồi, xông vào đánh văng đàn em của Khương Hổ như gạt con nít.

 

“Mày… mày đánh người à?” Khương Hổ lắp bắp.

 

Đại Xuân cúi thấp người, dí sát trán vào trán hắn, gân xanh nổi lên trên tay.

 

Đại Xuân khi sinh ra bị ngạt khí, đầu óc không được nhanh nhạy, nhưng lại vô cùng nghĩa khí.

 

Khương Hổ lập tức ỉu xìu, dù có ngang tàng đến đâu thì đứng trước Đại Xuân cũng phải e dè.

Với thân hình như Đại Xuân, lại thêm đầu óc không bình thường, chẳng ai dám động vào hắn.

 

“Làm gì có, anh em trong làng giỡn chút thôi mà!” Khương Hổ cười gượng, vội móc ra điếu thuốc hai tay dâng lên.

 

“Tao à… tao không hút thuốc.” Đại Xuân bẻ đôi điếu thuốc, tiện tay nhét vào lỗ mũi Khương Hổ.

 

Dù đang đau đớn, tôi cũng không nhịn được bật cười.

 

Khương Hổ giận tím mặt nhưng không dám nói gì, chỉ âm u siết chặt nắm đấm.

 

Tôi không có tâm trạng cười nhạo hắn, chỉ lo tập trung cứu người. May mắn là thiết bị chỉ hỏng nhẹ, thay vài linh kiện là có thể tiếp tục bay.

 

“Ôi chao, đại tài tử của chúng ta đúng là vĩ đại quá nhỉ!” Nhìn gương mặt phờ phạc của tôi, Khương Hổ mỉa mai.

 

“Rốt cuộc các người tìm ai vậy? Lâu như vậy rồi, chắc xác cũng lạnh rồi nhỉ?”

 

“Cậu thôi nguyền rủa bà nội mình đi.” Tôi cố kiềm chế cơn giận, sửa chữa xong thiết bị rồi lập tức cho bay lên.

 

Có Đại Xuân giám sát, đám người Khương Hổ không dám làm loạn nữa, máy bay bay lên thuận lợi.

 

Nó có chức năng cảm biến nhiệt, dù ban đêm cũng có thể nhìn thấy người! Tôi chăm chú theo dõi màn hình, không dám bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com