Đêm đã khuya, để tìm bà Lưu, đội cứu hộ không ai về nghỉ, ngay cả chú chó vàng cũng kiên trì đứng gác.
Mọi người dựng lều ngay tại chỗ, thay phiên nhau vào nghỉ, nhưng tôi không dám ngủ, luôn dán mắt vào màn hình.
Tôi uống liền mấy chai nước tăng lực, véo tay để giữ mình tỉnh táo.
Nửa đêm, cuối cùng máy bay cũng phát hiện dấu vết của con người.
Dưới đất có nhiều vỏ trái cây ăn dở, cạnh đó còn có một nguồn nhiệt nhỏ, có thể là nước tiểu.
Sau bao nhiêu công sức, cuối cùng cũng có manh mối! Tôi mừng rỡ điều khiển máy bay đuổi theo, không ngờ lại phát hiện một bầy lợn rừng!
Trên màn hình, những con lợn rừng béo mập đang hung dữ xé xác một con nai nhỏ, tiếng nhai xương “rạo rạo” vang lên rợn người.
Trong rừng sâu đầy rẫy thú dữ như thế, bà Lưu đang gặp nguy hiểm!
Mọi người từ hào hứng chuyển sang tuyệt vọng, chỉ có Khương Hổ vẫn thản nhiên cười cợt.
“Chậc chậc, chắc bị lợn rừng ăn thịt rồi, còn xương không thì chưa biết nhé!”
“Cậu có phải con người không? Tôi đã nói bao nhiêu lần, chúng tôi đang tìm bà nội cậu mà! Giờ bà ấy đang gặp nguy hiểm đó!” Tôi đ.ấ.m vào n.g.ự.c hắn, thật muốn xem trong đó có trái tim hay không.
“Buồn cười! Đàn em của tao ngày nào cũng mang đồ tới, mất tích cái quái gì chứ?” Khương Hổ cười khẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Gần đây ngày nào hắn cũng chìm trong tiệc tùng cùng gái đẹp, chẳng đoái hoài đến bà nội.
Chỉ sai đàn em đến đưa đồ, nhưng họ có thật sự vào nhà không?
Tiểu Mã - một trong số đàn em của hắn - thoáng chần chừ, sau đó ưỡn n.g.ự.c khẳng định: “Đúng vậy! Lần nào bà Lưu cũng trò chuyện với bọn tôi nữa kìa!”
“Cậu chắc chứ? Bà ấy thật sự ở nhà? Hay các cậu chỉ ném đồ trước cửa rồi đi?”
Nhìn ánh mắt lảng tránh của Tiểu Mã, tôi cảm thấy có gì đó không đúng, liền truy hỏi.
“Cút đi! Mày nghĩ đàn em tao sẽ nói dối sao?” Khương Hổ đẩy tôi ra, chắn trước Tiểu Mã.
“Khương Hổ, rất nhiều người tận mắt thấy bà nội cậu vào núi, bà ấy đã không về nhà mấy ngày rồi!” Tôi gấp đến mức gần như hét lên.
Đã có dấu vết hoạt động của con người, nếu Khương Hổ chịu ra lệnh, ba mươi mấy tên đàn em của hắn cùng tìm kiếm, chắc chắn sẽ sớm tìm được bà!
Khương Hổ bật cười: “Lại giở trò à? Muốn lừa tao giúp bọn mày tìm người để tao mất mặt chứ gì? Mơ đi! Tao không quan tâm ai mất tích, c.h.ế.t luôn càng tốt!”
Dù sự thật rành rành trước mắt, hắn vẫn thà tin đám đàn em hơn là đối diện thực tế. Chúng tôi chẳng còn lời nào để nói, chỉ có hình ảnh thực tế mới có thể làm hắn tin.
Sáng hôm sau, khi mọi người đang thấm mệt, tôi bất ngờ phát hiện một hình ảnh trên màn hình.
Một chiếc áo bông dính m.á.u – là áo của bà Lưu!
“Mọi người, lại đây mau! Có manh mối rồi!” Tôi hét lớn.