Mọi người vây quanh màn hình, kích động nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên đó.
“Đúng rồi! Đây là áo bông của bà Lưu, mùa đông ngày nào bà cũng mặc nó!”
“Có định vị không? Mau tìm bà ấy!”
Tôi kéo Khương Hổ đến trước màn hình, chỉ tay vào đó: “Nhìn đi, bà nội cậu thật đó!”
Tôi phóng to hình ảnh, vết m-á-u hiện lên rõ ràng.
Tôi đầy tiếc nuối và phẫn nộ: “Vết m.á.u này còn mới, nếu không phải cậu cản trở, chúng tôi đã tìm thấy bà rồi!”
Bằng chứng bày ngay trước mắt, cứ tưởng Khương Hổ sẽ hối hận, nhưng hắn chỉ liếc nhìn rồi nhếch môi cười khẩy.
“Đừng tưởng tao ít học mà không biết, các người có cái gọi là “photoshop”, chắc chắn là các người chỉnh sửa ảnh để lừa tao.”
“Đúng đúng!” Đám đàn em lập tức hưởng ứng, vung tay tỏ vẻ phẫn nộ.
“Đại ca của bọn tao nhìn xa trông rộng, các người đừng mong qua mặt được!”
“Thời đại này ai mà không biết dùng mạng, tưởng có thể lừa bọn tao sao?”
Tôi á khẩu không nói được lời nào, không ngờ có người lại coi những thứ trên mạng như chân lý.
Dù bọn họ không chịu giúp, chúng tôi vẫn tiếp tục tìm kiếm.
Dựa vào tọa độ từ máy bay không người lái, chúng tôi nhanh chóng tìm đến nơi có chiếc áo bông. Vết m.á.u vẫn còn ướt, chứng tỏ bà Lưu chỉ mới rời khỏi không lâu.
Nhưng tìm khắp vùng lân cận cũng không thấy bóng dáng bà, như thể bà đã bốc hơi vậy.
Chỉ một chút nữa thôi! Tôi tức giận và tiếc nuối đến mức muốn đánh Khương Hổ.
Từ lúc bắt đầu tìm kiếm đến giờ, chúng tôi đã mất bao nhiêu thời gian vì bị hắn cản trở! Nếu không có hắn, bà Lưu đã được cứu rồi!
Tôi nhét chiếc áo dính m.á.u vào tay Khương Hổ, giận dữ chỉ vào hắn.
“Đây không phải áo bà nội cậu à? Cậu còn liên tục cản đường chúng tôi, nếu bà ấy có chuyện gì, thì tất cả đều là lỗi của cậu!”
Khương Hổ nhìn chằm chằm vào chiếc áo quen thuộc, vẻ mặt lóe lên sự hoảng loạn và nghi ngờ. Hắn vội quay đầu nhìn Tiểu Mã.
“Mày chắc chắn không nói dối tao chứ?”
Tiểu Mã lập tức giơ tay thề thốt, hoảng hốt chứng minh sự trung thành: “Đại ca, bọn em sao dám lừa anh! Hôm đó còn có mấy người khác nữa, đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cậu ta liếc mắt ra hiệu với đám đàn em.
“Đúng vậy!” Cả đám hùa theo, gật đầu lia lịa.
“Bọn em theo đại ca bao lâu nay, tính cách bọn em thế nào anh còn không biết sao? Sao lại tin người ngoài mà không tin bọn em được?”
Tiểu Mã đảo mắt, rồi chỉ tay vào tôi:
“Nếu phải nói, thì chắc chắn là do tên Lý Vân Triết này! Cậu ta luôn ganh ghét đại ca, suốt ngày đối đầu với chúng ta! Em cá là cậu ta tự mang chiếc áo này đến đây để gài bẫy đại ca!
Lúc nào cậu ta cũng lảng vảng quanh nhà bà Lưu, chắc chắn là cậu ta lấy trộm áo, rồi bày trò lừa anh tìm người để anh mất mặt!”
Đám đàn em bị tiếng quát của tôi làm cho giật mình, giọng nói bắt đầu nhỏ lại.
Nhìn vẻ mặt chột dạ của bọn chúng, tôi lập tức hiểu ra. Chắc chắn chúng đã ăn chặn số đồ mà Khương Hổ đưa cho bà Lưu, mỗi ngày chỉ làm bộ đến thăm nhưng thực chất chưa bao giờ vào nhà bà!
Nhưng dù sự thật đã quá rõ ràng, Khương Hổ vẫn không nhận ra. Hắn chìm đắm trong niềm tin về tình huynh đệ giả dối.
Hắn chợt như bừng tỉnh, ném mạnh chiếc áo xuống đất, chỉ tay vào tôi chửi bới: “Quả nhiên là mày giở trò!”
“Dám giở nhiều mánh khóe như vậy, còn dám mang bà nội tao ra để uy h.i.ế.p tao!”
Khương Hổ tức giận lao tới, giơ nắm đ.ấ.m định đánh tôi. Tôi né không kịp, may mắn có Đại Xuân lao ra cản hắn lại.
Thấy hắn định động thủ, Đại Xuân liền giữ chặt hắn, giáng một cú đ.ấ.m mạnh vào mặt hắn rồi vứt hắn sang một bên như ném rác.
Đám đàn em của hắn sững sờ, không ai dám hó hé chứ đừng nói đến việc ra tay giúp hắn.
“Khương Hổ, cậu có thể tỉnh táo lại không? Nhìn đi, những thứ này là giả sao?” Tôi chỉ vào vết m.á.u trên đất, cố kéo hắn về với thực tại.
“Tôi ở ngay trước mặt các người, tôi có thể bịa ra chuyện này sao?”
Khương Hổ loạng choạng đứng dậy, vẫn cố chấp: “Ai biết được lúc tao ngủ, mày có dùng máy bay làm trò gì không?”
Hắn nhổ một ngụm m.á.u xuống đất, gằn giọng đe dọa tôi: “Dám giỡn mặt tao? Đợi đấy, tao nhất định sẽ xử lý mày!”
Nói xong, hắn dẫn theo đàn em rời đi, vừa đi vừa ngoái lại nhìn.
Trưởng thôn định lên tiếng mắng chửi bọn họ, nhưng thấy Đại Xuân không đi theo, ông ta đành tiu nghỉu quay về.
“Vân Triết, đừng tức giận, lúc nãy tôi cũng đã mắng cho bọn họ một trận rồi! Cậu không thấy mặt mũi chúng xịu xuống à?”
Tôi cười khổ lắc đầu: “Đừng để ý đến bọn họ, đi rồi cũng tốt, không ai cản trở thì việc tìm kiếm sẽ thuận lợi hơn.”