Kết Cục Của Kẻ Côn Đồ
6
Đội cứu hộ gấp rút tìm kiếm không ngừng.
Đến giữa trưa, con ch.ó vàng bất ngờ ngậm một nắm tóc dính m.á.u chạy về phía chúng tôi.
“Làm tốt lắm!” Tôi vuốt ve đầu nó: “Mau dẫn đường!”
Lần theo dấu máu, chúng tôi phát hiện xác một con lợn rừng. Trên thân nó có rất nhiều vết thương sâu, cổ họng bị cắt đứt.
Gần đó, chúng tôi nhặt được nhiều sợi tóc bạc, chứng tỏ bà Lưu đã chiến đấu với con lợn rừng, dùng liềm hạ nó.
Chiếc răng nanh khổng lồ của con lợn lóe sáng dưới ánh mặt trời, khiến tôi không khỏi toát mồ hôi.
“Quả nhiên là người phụ nữ kiên cường nhất làng ta.” Trưởng thôn cảm thán.
Bà Lưu nổi tiếng khỏe mạnh, làm việc quần quật từ sáng đến tối, đến thanh niên còn chưa chắc theo kịp.
Cơ thể con lợn vẫn còn ấm, chứng tỏ bà Lưu ở rất gần!
“Bà Lưu!”
Mọi người gọi lớn, ngay cả chú chó vàng cũng sủa inh ỏi.
Không lâu sau, từ phía bên kia núi vọng lại tiếng hô yếu ớt: “Tôi ở đây… Cứu tôi với…”
Giọng nói quen thuộc khiến ai cũng vui mừng đến phát khóc. Mọi người ùa tới, nhưng một dãy đá lớn đã chắn ngang đường đi.
Chúng tôi sốt ruột tìm cách băng qua, còn tôi thì điều khiển máy bay không người lái dò đường.
Tôi tràn đầy tự tin, dù không leo qua được, tôi cũng có thể dùng dây móc từ máy bay kéo bà ấy về!
Mọi người bận rộn cứu hộ mà không nhận ra từng làn khói đang dần bốc lên từ bốn phía.
Đến khi phản ứng kịp, lửa đã bùng lên dữ dội, như một con mãnh thú lao nhanh từ chân núi đánh lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Trời ơi, sao lại có cháy rừng!” Mọi người hoảng loạn như kiến bò trên chảo nóng.
Một chiếc trực thăng đột ngột xuất hiện trên bầu trời, vo vo bay lượn phía trên đầu chúng tôi. Ngẩng lên nhìn, tôi c.h.ế.t sững.
Khương Hổ đang bám vào tay vịn, vênh váo giơ cao chai rượu sâm panh, ngạo nghễ đổ xuống đầu chúng tôi.
“Woohoo!” Hắn cười lớn. “Mời các người ăn tiệc nướng, sao nào?”
Hắn điên rồi! Vì ngăn cản chúng tôi cứu người, hắn thậm chí đốt cả khu rừng, hoàn toàn không coi mạng người ra gì!
“Khương Hổ, cậu bị điên à? Dám phóng hỏa sao?” Tôi giận dữ gào lên.
“Bà nội cậu còn ở đây, cậu định thiêu c.h.ế.t bà luôn à?”
“Mau điều khiển trực thăng qua đó cứu bà ấy đi! Bà ấy đang ở ngay trên kia!” Trưởng thôn gấp đến khản cả giọng, chỉ tay về phía đỉnh núi.
Khương Hổ chỉ nhún vai cười khẩy: “Lại giở trò nữa à? Lo mà tự cứu mình đi rồi hãy lo cho bà già đó!”
Trực thăng nhanh chóng bay xa, mặc cho chúng tôi gào thét, hắn cũng không buồn quay đầu lại.
“Lửa sắp lan tới rồi, mau xuống núi!” Trưởng thôn hét lên.
Bà Lưu đang ở ngay trước mắt, chỉ cần thêm vài phút nữa thôi là có thể cứu được bà. Nhưng ngọn lửa đã gần sát, không còn thời gian nữa.
Đại Xuân kéo tôi chạy xuống.
Chúng tôi khó nhọc thoát khỏi biển lửa, đến được chân núi thì ai nấy đều cháy sém, nằm bẹp xuống đất thở dốc.
Nhìn ngọn lửa nuốt chửng cả ngọn núi, ai cũng cảm thấy tuyệt vọng.
“Chỉ thiếu một chút… chỉ một chút nữa thôi…” Tôi lau nước mắt.
Trưởng thôn giận đến run người, đ.ấ.m mạnh xuống đất: “Đồ khốn kiếp Khương Hổ!”
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com