Kết Cục Của Kẻ Côn Đồ

Chương 7



7

Tôi cố gắng trấn tĩnh lại, bà Lưu từ nhỏ đã lớn lên trong núi, có thể chống chọi được với lợn rừng, chắc chắn bà ấy cũng sẽ tìm ra cách sống sót!

 

Máy bay không người lái lại cất cánh, bay về phía bà Lưu.

 

Qua làn khói dày đặc, một bóng người nhỏ bé xuất hiện trên màn hình.

 

Bà Lưu đứng trên đỉnh núi, lấy khăn ướt che mũi miệng, vung liềm cắt nhanh tạo thành một dải đất trống.

 

Nhờ khu vực này trước đó bị Khương Hổ khai thác bừa bãi, cây cối thưa thớt, kết hợp với dải đất trống mà bà tạo ra, ngọn lửa không lan đến được!

 

Tạ ơn trời! Một bà lão bảy mươi tuổi vẫn đang kiên cường tìm đường sống, làm sao chúng tôi có thể từ bỏ được?

 

Dù lửa vẫn còn, chúng tôi vẫn chuẩn bị lại thiết bị và đi vòng sang phía bên kia núi.

 

Sau bao nhiêu khó khăn, cuối cùng chúng tôi cũng leo lên được, nhưng khoảng cách giữa hai ngọn núi quá xa, khiến ai nấy đều chùn bước.

 

Không tìm được lối qua, đội cứu hộ rơi vào tuyệt vọng.

 

Tôi nảy ra một ý, điều khiển máy bay không người lái, cố gắng kéo Đại Xuân - người nặng gần một tạ - băng qua vực, bay về phía đỉnh núi bên kia.

 

Cách này quá nguy hiểm, nhưng không còn lựa chọn nào khác.

 

Mọi người sững sờ, một lúc sau mới kịp phản ứng.

 

“Vãi, Vân Triết, máy bay của cậu có thể làm được cả chuyện này sao?”

 

“Kéo nổi người nặng như vậy sao? Thật không thể tin được!”

 

Máy bay đã thành công đưa Đại Xuân qua bên kia, ngay sau đó cũng kéo được bà Lưu quay về.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng vừa hạ xuống, bà đã bất tỉnh.

 

Mọi người nhanh chóng tháo dây, kiểm tra tình trạng của bà.

 

Bà Lưu đã thoát khỏi đám cháy, nhưng do hít phải quá nhiều khói, bà dần ngừng thở.

 

Chúng tôi nén nước mắt, lần lượt thực hiện hô hấp nhân tạo cho bà.

 

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của bà, nhiều người không kìm được mà quay đi lau nước mắt.

 

Tôi không ngừng ép n.g.ự.c cho bà, không dám chậm trễ dù chỉ một giây. Bà Lưu luôn rất khỏe mạnh, chỉ cần kiên trì, chắc chắn sẽ có cơ hội!

 

Sau hơn ba mươi phút, bà Lưu cuối cùng cũng hít một hơi sâu, dần dần hồi tỉnh.

 

Khuôn mặt bà bắt đầu ửng đỏ trở lại, còn tôi thì tay đã tê rần.

 

Dù vậy, bà vẫn chưa hoàn toàn qua cơn nguy kịch, chúng tôi vội đặt bà lên cáng, nhanh chóng đưa xuống núi.

 

Đội cứu hộ đã vô cùng mệt mỏi sau những ngày tìm kiếm liên tục, nhưng đến lúc này, không ai than vãn một lời, ai cũng tranh nhau khiêng bà xuống.

 

Tất cả đều đang dốc sức giành giật lại sự sống cho bà!

 

Máy bay không người lái đã hết pin, đường núi lại quá hẹp, xe cứu thương không vào được, nên chúng tôi đành nhờ người chuẩn bị sẵn xe bò dưới chân núi.

 

Lên được xe bò, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, rồi bắt đầu mắng chửi Khương Hổ để trút giận.

 

“Nếu không phải do hắn, bà Lưu đã được cứu từ sớm rồi!”

 

“Cái tên khốn đó, tin lời đám đàn em mà không chịu tin chúng ta!”

 

“Vừa cản trở cứu người, vừa phóng hỏa đốt núi, lần này hắn tiêu đời rồi!”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com