Kết Cục Của Kẻ Côn Đồ

Chương 8



8

“Thật sự là do Hổ tử làm sao?”

 

Giọng nói yếu ớt của bà Lưu vang lên, tràn ngập đau đớn và hối hận.

 

Mọi người giật mình, thấy bà nhắm mắt, nhưng hóa ra bà vẫn luôn lắng nghe.

 

“Nó… vẫn luôn như vậy sao? Gây ra nhiều chuyện xấu như vậy à?”

 

Không ai dám trả lời, chỉ biết nhìn nhau.

 

Người cháu trai mà bà dốc lòng nuôi nấng, cuối cùng lại là kẻ hại c.h.ế.t bà, ai mà chấp nhận được sự thật này?

 

Bà Lưu thở dài thật sâu, không nói gì thêm, chỉ có nước mắt lặng lẽ chảy dài.

 

Ai cũng thấy rõ, cháu bà là loại người nào.

 

Hơi thở của bà ngày càng yếu, lượng oxy trong bình đã sắp cạn.

 

May thay, xe bò đã gần xuống đến chân núi. Chúng tôi nhìn thấy xe cứu thương màu trắng đã đậu sẵn từ xa.

 

Ở đó có bác sĩ, có bình oxy, có thuốc men và thiết bị cấp cứu!

 

“Bà ơi, cố lên! Chúng ta sắp tới nơi rồi!” Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, gần như muốn khóc vì vui mừng.

 

Sau bao gian nan vất vả, cuối cùng chúng tôi cũng cứu được bà Lưu!

 

Con bò già vẫn kiên trì bước tới, đôi chân mạnh mẽ vượt qua những đoạn đường gồ ghề, lao nhanh xuống núi.

 

Thấy đã sắp ra tới đường lớn, mọi người cuối cùng cũng thả lỏng, nét mặt giãn ra.

 

Trưởng thôn còn đùa: “Bà Lưu à, lần này chúng tôi vất vả lắm đấy, về làng nhớ tặng một lá cờ cảm ơn nhé!”

 

Bà Lưu yếu ớt nở nụ cười, không nói gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe địa hình bất ngờ lao tới, đ.â.m thẳng vào con bò.

 

Con bò già không kịp tránh, cả chiếc xe bò lật nhào xuống, hất văng tất cả chúng tôi vào bụi rậm ven đường.

 

Cửa chiếc xe địa hình bật mở, tiếng nhạc rock chói tai vang lên, Khương Hổ đeo kính râm bước xuống, tràn đầy vẻ khiêu khích.

 

“Ha, cái lũ nhà quê nghèo rớt này, thời đại nào rồi còn ngồi xe bò chứ?”

 

Đội cứu hộ lồm cồm bò dậy từ đám cỏ dại, nhưng không thấy bà Lưu đâu!

 

“Nhìn mặt bọn chúng kìa, sưng như đầu heo, buồn cười c.h.ế.t mất!” Đám đàn em của hắn cũng xuống xe, cười hả hê chỉ trỏ chúng tôi.

 

Toàn thân tôi đau nhức, chân bị trẹo, đến đứng cũng khó khăn.

 

Tôi không còn tâm trí tranh cãi với chúng nữa, phải mau tìm bà Lưu! Bà ấy đã quá nguy kịch rồi!

 

Tôi lật tung đám cỏ xung quanh, nhưng vẫn không thấy bà đâu.

 

“Mau đến tìm bà nội cậu! Chúng tôi vừa đưa bà xuống núi!” Tôi thở hổn hển, vẫy tay gọi Khương Hổ.

 

“Xe cứu thương đang đợi, bà ấy cần được cấp cứu ngay lập tức!” Giọng tôi khản đặc vì gấp gáp.

 

“Bà nội tao? Bà nội tao đâu?” Khương Hổ nở nụ cười vô cảm, “Chỉ cho tao xem đi nào?”

 

“Nếu bà c.h.ế.t thì càng tốt, xem mày còn ra vẻ anh hùng thế nào!”

 

Hắn đã hoàn toàn mất lý trí, không thể trông mong gì nữa.

 

Tôi cố gắng lết vào đám cỏ tiếp tục tìm kiếm. Bà chắc chắn đang ở gần đây!

 

Nhưng Khương Hổ lại giẫm lên chân tôi, giữ chặt không cho tôi nhúc nhích.

 

Tôi đang cố vùng vẫy thì từ trong bụi cỏ vang lên tiếng của Đại Xuân.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com