Kết cục cuối cùng

Chương 14: Cưỡng bức trở về



"Hỏng bét"

Lộ Viễn Minh hét lên trong vô thức khi thấy đám đông đang ồ ạt lao về tổ đội của hắn.

Nhưng trước khi hắn có ý định ngăn cản đám đông này tới gần, Edward đã quan sát rồi trực tiếp ngăn cản hắn nói: "Không được thưa *Ngài*, đám đông này đã mất kiểm soát rồi. Nếu ngăn cản bọn họ, *Ngài* sẽ bị họ ăn tươi nuốt sống và dẫm đạp đến chết. Peter, bắn, bắn tất cả những ai có ý định đến gần, đừng nương từ với bất kì ai thời điểm này, nếu không tất cả chúng ta sẽ chết ở đây!"

Peter cầm khẩu súng lục với vẻ mặt do dự, chưa kịp bắn thì một nhóm đại hán từ đám đông đột nhiên xuất hiện, cầm gậy và thanh sát bắt đầu đánh đập những người cố gắng lại gần tổ đội của Lộ Viễn Minh. Bất kể ai từ nam nữ, già hay trẻ đều bị họ đánh rất tàn nhẫn.

"Người anh em, bắn, bắn những con nhện này đi, chúng ta sẽ cố gắng tiến tới phía trước để bảo hộ các ngươi, trừ khi chúng ta chết hết thì những con nhện sẽ không tới gần các ngươi đâu!" Tên nam tử to lớn với vẻ mặt âm trầm hét lên!!!

Edward vui mừng khốn xiết, buông Lộ Viễn Minh ra, hắn nháy mắt với C'Thun Espit bên cạnh rồi chạy về phía tổ đội do tên đại hán âm trầm cầm đầu, vừa chạy vừa nói: "Mọi người, đừng hoảng sợ, có tôi ở bên các bạn, Chúa sẽ bảo vệ mọi người!"

"Đó là cha xứ Edward!"

"Cha, xin hãy cứu lấy chúng con."

Trong đám đông này kỳ thật có mấy người biết Edward, hắn nhanh chóng tới gần họ, đám đông liền lớn tiếng khóc lóc rồi bắt đầu quỳ trên mặt đất cầu nguyện.

Cảnh tượng này thực khiến Lộ Viễn Minh ngạc nhiên, hắn không hiểu sao những người lại cầu xin thần linh giúp đỡ vào lúc này, cho dù không chạy về phía tổ đổi hắn thì vẫn tốt hơn là chộp lấy một thứ gì đó rồi quay lại chiến đầu với lũ nhện, còn hơn là quỳ xuống cầu nguyện. Chẳng phải chiến đấu tốt hơn nhiều sao?

Nhưng có một vài người ở đây đã làm điều đó, họ hoàn toàn phó mặc mạng sống của mình cho vận may, những người càng đến gần chỗ Edward thì càng quỳ xuống cầu nguyện.

Trong lúc này, tên nam tử âm trầm nhanh chóng đánh giá tình hình, dẫn đầu đội ngũ chạy tới. Cả đám liền theo anh ta, sử dụng côn bổng và kim loại để chống lại và ngăn chặn cuộc tấn công của những con nhện.

Thật sự là những người xuất sắc, Lộ Viễn Minh không khỏi thán phục. Nhóm đại hán dưới sự dẫn đầu của nam tử âm trầm đã tổ chức đồng đội một cách hiệu quả. Sự tổ chức này chính là yếu tố quan trọng quyết định sức mạnh và chiến thắng của nhân loại trước mặt đối thủ nguy hiểm như những con nhện khổng lồ.

Nhân cơ hội đó, Peter tiếp tục bắn một loạt đạn vào đám nhện, ngoại trừ một phát không trúng thì tất cả còn lại đều chính xác mục tiêu. Sau đó Peter lập tức đẩy băng đạn ra, Lộ Viễn Minh liền lấy ra 1 nắm đạn trong túi đưa cho Peter.

Peter nhanh chóng nạp đạn và tiếp tục xạ kích mục tiêu.

Hơn 10 con nhện lần lượt bị bắn hạ, trong quá trình chiến đấu, Peter nạp đạn tổng cộng 2 lần. Hai người hợp tác chặt chẽ với nhau, chỉ cần Peter cần đạn thì Lộ Viễn Minh không tiếc, sẵn sàng cung cấp thêm khi cần thiết.

Cứ như vậy đến lần nạp đạn thứ 3, Lộ Viễn Minh bắt đầu cảm nhận một cảm giác kỳ lạ trên toàn bộ cơ thể mình.

Liên tục hơn mười con nhện tiếp tục bị hạ gục, mặc dù chỉ có thể hấp thụ một phần nhỏ hạt ánh sáng trắng trong đó. Tuy nhiên, sự hấp thụ này đã đến một mức làm cho Lộ Viễn Minh cảm nhận một sự thay đổi kỳ lạ trong cơ thể mình.

Mặc dù đó chỉ là một ảo giác, thân thể của Lộ Viễn Minh không thay đổi đột ngột hoặc mở rộng. Thực tế, trong quá trình Peter tiếp tục hạ gục những con nhện, Lộ Viễn Minh đang trải qua cảm giác căng cứng, thậm chí một cảm giác đau đớn bắt đầu xuất hiện trên toàn bộ cơ thể anh ta.

Đúng lúc này, trong đội ngũ đại hán, một người tiến lại gần nam tử âm trầm và bảo: "Lão đại, khẩu súng lục đó..."

Nam tử âm trầm liếc mắt nhìn Lộ Viễn Minh, thấp giọng nói lại: "Hiện tại đừng nghĩ tới chuyện này, trước tiên nghĩ biện pháp lẻn vào đội ngũ của người này đã."

Lộ Viễn Minh lúc này liền ôm ngực rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, những con nhện còn lại bắt đầu bỏ chạy về hướng siêu thị.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều sửng sốt rồi bắt đầu reo hò, C'Thun Espit nhận thấy có gì đó kỳ lạ ở Lộ Viễn Minh liền nhanh chóng chạy tới hỏi: "Lộ tiên sinh, ngài không sao chứ?"

"... Ta không biết." Lộ Viễn Minh lúc này thậm chí không nói nên lời, toàn thân cảm giác căng cứng đến cực điểm, cảm giác như hắn có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

C'Thun Espit vẻ mặt tràn đầy lo lắng, Peter sợ hãi đi đến cạnh Lộ Viễn Minh, cha Edward từ xa nhìn tới, lập tức chạy lại, vừa chạy vừa hét lên: "Chúa ơi, chúa ơi, Ngài có sao không? Chúa ơi, chuyện gì đã xảy ra với?"

Câu nói này khiến 1 số người trong đám đông và nhóm đại hán thấy kỳ lạ.

Danh hiệu Chúa hay Ngài không phải là một từ có thể được nói một cách tùy tiện ở Châu Âu và Hoa Kỳ, chứ đừng nói đến một cá nhân cụ thể.

Vậy nên họ hoàn toàn không biết Lộ Viễn Minh và tổ đội của hắn đang xảy ra chuyện gì.

Đột nhiên, siêu thị ở phía truyền đến một tiếng động dữ dội, mọi người theo bản năng nhìn theo chỉ thấy cửa trước của siêu thị lập tức bị bắn ra ngoài, mấy chi trước của một con nhện khổng lồ từ trong siêu thị duỗi ra dài, nó phải to lớn ít nhất là 10m.

Siêu thị trực tiếp bị xé toạc thành từng mảnh, trần nhà cũng nổ tung, sau đó một con nhện đen khổng lồ đi ra khỏi siêu thị.

Con nhện này cao ít nhất 10m, các chi có khớp khổng lồ nâng đỡ cơ thể, nó có thể dễ dàng cắn con người thành từng mảnh. Hơn nữa trên cơ thể còn được bao phủ bởi những con nhện có kích thước bằng con người, dày đặc đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi ... Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta nổi da gà.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, ngay cả nhóm đại hán cũng không dám tiến lên, Peter lập tức đứng dậy bắn về phía con nhện này. Nhưng viên đạn này không gây đủ sát thương để giết chết nó, ngược lại còn khiến nó nổi điên rồi lao về phía tổ đội của Lộ Viễn Minh.

Gặp nạn đầu tiên chính là đám đông kia, dưới tứ chi của con nhện khổng lồ, nếu bị chạm vào sẽ chết ngay lập tức. Lúc này nó liền phun ra nọc độc, lập tức bảy tám người hét lên kêu la thảm thiết và lăn lộn trong đau đớn, chỉ vài giây sau liền bị ăn mòn thành một bộ xương.

Bên kia, Edward không nhìn con nhện khổng lồ mà đi tới bên cạnh Lộ Viễn Minh với vẻ mặt đầy sợ hãi.

Lộ Viễn Minh dùng chút sức lực cuối cùng cầm các hạt ánh sáng không màu, sau đó trong đầu nghĩ đến những vật phẩm cụ thể, lập tức bên cạnh xuất hiện mấy túi đồ vật, hắn liền nói: "Những thứ này trồng xuống ..."

Nói đến đây, hắn không thể nói tiếp được, cơ thể cũng không cử động được nốt. Cảm giác này giống như mỗi lần du hành ngược lại thế giới phàm trần vậy mặc dù thời hạn 72 giờ chưa đến. Sau khi hấp thụ quá nhiều hạt ánh sáng trắng, hắn dường như đang bị cưỡng chế trở về, nháy mắt sau đó liền quay trở lại trạng thái tối tăm quen thuộc khi ở trạng thái sống thực vật.

Ở thế giới bên kia, những gì mà người khác nhìn thấy lại hoàn toàn khác.

Bọn hắn nhìn thấy Lộ Viễn Minh thân thể tỏa ra ánh sáng, chói đến mức mọi người đều phải nhắm mắt lại, khi ánh sáng hơi mờ đi, xung quanh thân thể hắn xuất hiện những luồng ánh sáng có nếp gấp và gợn sóng. Thật sự quá khó hiểu và khó diễn tả những ánh sáng có gợn sóng này. Đồng thời mọi người cảm thấy một áp lực cực kỳ mạnh mẽ không thể phân biệt được. Dù là áp lực cảm giác hay áp lực thực sự, họ không thể hiểu được, họ chỉ nhìn vào đó và sốc.

Cùng lúc đó, con nhện khổng lồ và nhện con trên người nó bỗng nhiên kêu lên thảm thiết rồi bỏ chạy về phía siêu thị.

Ngắn ngủi mấy giây sau, không còn bóng dáng của Lộ Viễn Minh nữa, đám nhện cũng đã bỏ chạy, ánh sáng và áp lực cũng biến mất. Chỉ còn lại những người ở đó ngơ ngác và Edward đang quỳ trên mặt đất cầu nguyện.

Trở lại cơ thể gốc, hắn lập tức thấy toàn thân trở nên thoải mái, cảm giác căng cứng gần như nổ tung cũng biến mất. Lúc này hắn thật sự có thể cảm nhận được linh hồn đang ngày càng mạnh mẽ, thậm chí có thể mơ hồ cảm nhận được sự tiếp xúc của người khác tới cơ thể của hắn.

"Có tác dụng, thật sự có tác dụng. Chỉ cần ta tiếp tục tiêu diệt được thêm quái vật đủ thu thập thêm những hạt ánh sáng trắng, ta thật sự có thể từ trạng thái thực vật khôi phục!"

Quá đỗi vui mừng, hắn cuối cùng cũng cảm nhận được linh hồn mạnh hơn không phải là ảo ảnh.

Sau đợt cường hóa linh hồn hắn sẽ trở lại thế giới bên kia, những trước khi đi vẫn cần phải kiểm tra thêm những thứ khác.

Làm thế nào để có được những hạt ánh sáng không màu, thứ mà Edward gọi là sức mạnh của tín ngưỡng, hoặc tín niệm cũng được.

" Người thân của ta có nhất thiết phải đốt tiền giấy không? Có cần phải nói về ta không? Chúc phúc cho ta không để có thể có được những hạt ánh sáng không màu?"

Không vội vã trở lại, một mặt linh hồn hắn sẽ ngày càng mạnh mẽ, mặt khác hắn đang chờ đợi một cơ hội.

Hai ngày sau!

Hắn mơ hồ nghe thấy những âm thanh, khả năng là bố mẹ đang lau người cho hắn, nhân cơ hội Lộ Viễn Minh liền cố gắng tập trung toàn bộ sức mạnh vào ngón út của bàn tay trái, dựa vào linh hồn mạnh mẽ của mình, ngón út bắt đầu di chuyển một cách chậm rãi.

Cha mẹ hắn ban đầu không để ý, nhưng trong chốc lát liền nghe thấy những tiếng kêu kinh ngạc. Sau đó bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, tiếng bước chân, còn có tiếng nói của bác sĩ, ý tá. Thậm chí hắn nghe thấy tiếng cha mẹ mình đang lớn tiếng đánh thức hắn bằng cách đọc tên.

"Ta sẽ thức tỉnh, ta sớm muộn sẽ tỉnh dậy..."

Trong lòng, Lộ Viễn Minh tự nghĩ như vậy. Dù chỉ là một chạm nhẹ của ngón út đã khiến linh hồn cảm nhận được sự mệt mỏi. May mắn là cảm giác ấm áp ngay lập tức hiện hữu và giúp giảm bớt nhanh chóng. Điều này cũng cho biết rằng cường độ linh hồn hiện tại chưa đủ để hoàn toàn khôi phục thể trạng.

Tuy nhiên...

Bất kể là từ cha mẹ, bác sĩ hay y tá, họ đều phát ra âm thanh, tạo nên những yếu tố thú vị khiến Lộ Viễn Minh suy nghĩ.

Liệu điều này có thể tạo ra một số hạt ánh sáng không màu?

P/s:
*Ngài* = *Messiah* = *Đấng Cứu Tinh*