Khi tôi bước ra khỏi từ đường, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Lão Giang nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của tôi, liền biết chắc chắn vừa xảy ra chuyện.
Ông đưa ánh mắt lo lắng nhìn tôi, định hỏi rốt cuộc có chuyện gì, nhưng tôi chỉ kéo tay ông đi thật nhanh.
“Thiếu gia Kinh Lam, không đi dạo thêm một vòng sao?” – bà lão mù đứng ở cửa hỏi.
“Không, không đi nữa.”
Lão Giang lập tức đứng ra chống chế: “Cha mẹ của thiếu gia mất ngay trong từ đường, giờ nhìn lại cảnh cũ thì xúc động thôi…”
“Thế mai nhớ sang ăn cơm nhé, chúng tôi chuẩn bị nhiều món ngon lắm.” Bà lão mù cười tiễn chúng tôi.
Về đến chỗ ở, lão Giang đóng chặt cửa sổ, xác nhận không ai theo dõi rồi mới nghiêm giọng:
“Vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì?”
Tim tôi vẫn còn đập loạn, nhìn ông nói một câu lạnh lẽo:
“Ông tin không? Tổ tiên của tôi – Ôn Thao hóa ra là một con yêu quái.”
“Yêu… yêu quái?”
Điếu t.h.u.ố.c trên tay lão Giang suýt rơi, ông ho sặc liên tục.
Tôi vội rót cho ông một chén trà, rồi kể lại tường tận những gì vừa xảy ra trong từ đường.
Vì Đại Hổ nghịch ngợm mà tấm vải đen bị hất tung, để lộ bức chân dung tổ tiên. Người trong tranh mặt chữ điền, mặc giáp đỏ rực của võ tướng. Nhưng ngay giữa trán lại mọc thêm một con mắt thứ ba.
Họa công còn đặc biệt vẽ con mắt ấy quỷ dị đến mức tôi có cảm giác nó còn chớp một cái với mình.
Tôi run giọng kể:
“Hôm qua ông còn nhớ tôi ngã xuống nghĩa địa cạnh tượng đá Thao Thiết chứ? Tôi đã thấy một cái sọ người trung niên, giữa trán cũng có một hốc tròn như ổ mắt. Tôi nghi Trấn Sấm giấu một bí mật kinh thiên động địa, có lẽ liên quan đến việc vì sao người dân sau bốn mươi tuổi đều phải vào từ đường…”
Dù là Hắc Đao Kỳ Lân, lão Giang cũng lần đầu nghe chuyện này.
Ông hỏi đi hỏi lại:
“Cậu chắc chắn không nhìn nhầm chứ? Ảnh thờ tổ tiên cực kỳ nghiêm ngặt, nếu không có ba mắt thì tuyệt đối không thể vẽ thêm. Ngày xưa mà mọc thêm mắt, người ta sẽ coi là yêu quái chứ chẳng phải thần thánh gì.”
“Tôi chắc chắn, tuyệt đối không nhìn lầm.” Tôi đáp dứt khoát.
“Xem ra bí mật của Trấn Sấm đều giấu trong từ đường… Không được, chúng ta phải quay lại lần nữa.”
Ông dập mạnh điếu thuốc, ánh mắt đầy quyết tâm.
Đêm nay, khác hẳn thường lệ, từ đường im lìm đến kỳ lạ. Ngay cả tiếng hát quái dị thường vang lên nửa đêm cũng hoàn toàn biến mất.
Tôi và lão Giang nhân lúc trời tối lặng lẽ đến gần, ném vài viên đá thăm dò. Xác nhận không có ai canh, cả hai mới lẻn vào.
Lần này không mang theo Đại Hổ, tránh nó lại gây chuyện. Trong ánh nến leo lét, hàng linh vị nối nhau ngay ngắn, như từng linh hồn bị giam cứng nơi này.
Chỉ có tầng trên cùng trống rỗng, bức tranh được che bằng vải đen ban ngày vẫn y nguyên, như đang chờ chúng tôi vén lên.
Lão Giang chắp tay, khẽ nói: “Đắc tội rồi, xin tổ tiên lượng thứ.”
Nói đoạn, ông nhảy phắt lên bàn thờ, tung người kéo mạnh tấm vải đen.
Ngay lập tức, bức chân dung uy nghiêm hiện ra. Người đàn ông trong tranh mặc giáp đỏ rực, bên hông đeo tù và hiệu lệnh hàng vạn quân trộm mộ. Chính là tên đại vương khiến cả thiên hạ năm xưa ai nghe cũng kinh hồn – Ôn Thao.
Nhưng quái lạ thay, giữa trán ông ta rõ ràng mọc thêm một con mắt thứ ba.
Con mắt thứ ba ấy dựng thẳng như một đường dọc, khảm chặt giữa hai hàng lông mày khiến tôi bất giác nhớ đến hình tượng Nhị Lang Thần trong truyện tranh hồi nhỏ.
Lão Giang nhanh chóng kéo tấm vải đen phủ lại, trên mặt ông cũng hiện rõ sự sợ hãi như tôi khi nãy:
“Không ngờ Ôn Thao thật sự là hóa thân yêu quái! Nhưng trong tất cả thư tịch mà Kỳ Lân từng sưu tầm, chưa hề ghi chép ông ta có con mắt thứ ba.”
“Tất cả đều bắt đầu từ Âm Khư.”
Tôi nhắc lão Giang:
“Đừng quên, Ôn Thao là người đầu tiên sống sót rời khỏi Âm Khư. Có lẽ từ khi ấy thân thể ông ta đã biến đổi, mới bị coi là yêu quái. Ngay cả hoàng đế cũng tận mắt thấy con mắt thứ ba này, vì kiêng kỵ nên mới quyết tâm tiêu diệt tận gốc. Tôi nghĩ… đó chính là một lời nguyền đến từ Âm Khư!”
Lão Giang nhìn tôi đầy kinh ngạc, nhưng không phản bác. Có lẽ trong lòng ông, suy đoán này là gần với sự thật nhất.
Đúng lúc chúng tôi định rời đi, ông chợt giơ tay ra hiệu: “Khoan đã!”
Tôi nhìn theo, thấy lão Giang bước tới bức tường phía tây.
Trên tường vẽ tranh Phúc – Lộc – Thọ, những bức họa thường thấy trong từ đường, tượng trưng cho phúc thọ con cháu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ông áp cả tai lên tường, hai tay mò mẫm quanh quả đào trong tay ông Thọ, thỉnh thoảng còn gõ nhẹ, dường như bên trong rỗng.
Tôi chợt nhớ đến thân phận của ông – bậc thầy cơ quan. Chẳng lẽ ông đã phát hiện ra bí mật gì?
Nhìn dáng vẻ chăm chú ấy, tôi cũng không dám làm phiền.
Nhưng đúng lúc đó, ngoài sân bỗng vang lên tiếng bước chân “cộp cộp”, ít nhất phải hai người.
Nguy cơ ập đến gần, tôi sốt ruột kéo lão Giang đi, nhưng ông vẫn bình thản. Bất đắc dĩ, tôi như con kiến lửa, cuống cuồng chui tạm vào gầm bàn thờ, sợ bị phát hiện. Với đám người tàn nhẫn kia, một khi lộ mặt thì tối nay tôi chắc chắn sẽ thành xác bị phanh thây.
Tôi vừa chui xuống thì lão Giang đã túm lấy ống quần tôi, nghiến răng:
“Nhóc con, sao đến lúc này lại nhát gan thế? Chỉ có thể liều thôi.”
Vừa dứt lời, năm ngón tay ông vận lực, ấn mạnh vào quả đào trong tay tượng ông Thọ. “Két” một tiếng, mảng tường xoay mở, lộ ra một cánh cửa mật. Ông lập tức kéo tôi chui vào, rồi bức tường khép lại như chưa từng có gì.
Tôi thở phào, thì thầm hỏi ông phát hiện ra bằng cách nào.
Lão Giang khẽ cười:
“Trộm mộ bao đời nay đều để lại đường lui. Huống hồ, hậu duệ Ôn Thao suốt dọc đường bị truy sát, dù sống ở đâu cũng phải chuẩn bị chiêu sau. Từ khi bước vào từ đường, ta đã thấy bức vẽ này kỳ lạ: đào tiên sao lại ôm trong lòng, không cầm trên tay? Hơn nữa, chỗ này ứng đúng với sinh môn trong Bát Quái, ý là lối thoát. Quả nhiên thử một cái, có cửa ngầm.”
Ông còn nói, trong Trấn Sấm chắc chắn còn nhiều mật thất như vậy. Tôi đang định khen, ông bỗng lấy tay bịt miệng tôi. Ngoài kia, hai bóng người đã vào trong, chính là mấy bà lão mù.
Một người thở dài:
“Không biết còn phải ở cái nơi quỷ quái này đến bao giờ… Tam tỷ, bao giờ mới được về?”
Người kia lạnh lùng:
“Họ chẳng đã nói rồi sao, một ngày chưa tìm được thứ đó thì một ngày đừng mong về!”
Bà lão đầu tiên nghiến răng:
“Bọn súc sinh này, nửa lời cũng không hé. Đã g.i.ế.c mấy người rồi mà vẫn cứng miệng! Đặc biệt lão trấn trưởng, ngay cả khi con trai con gái út đều bị chúng ta chặt thành năm mảnh, hắn cũng chẳng nhúc nhích chút nào.”
Nghe thế, lòng tôi chấn động. Tuy hận Trấn Sấm, nhưng giờ biết dân làng phải chịu cảnh này, tôi lại thấy chua xót chứ chẳng có chút nào hả hê.
Đám người này rốt cuộc là ai mà tàn độc đến thế?
Điều bất ngờ hơn, bọn họ còn nhắc đến tôi và lão Giang:
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Cái thằng nhóc đi du học kia, trông như biết chút gì. Mai thử chuốc cho nó say, moi được gì thì moi.”
“Không chắc đâu, nó láu cá lắm. Nếu không được thì bắt lại, tra tấn một trận. Cái loại da dẻ mỏng manh ấy chắc không chịu nổi lâu đâu.”
Nghe họ bàn về mình như vậy, lão Giang hí hửng dùng mắt chọc quê tôi. Nhưng ngay giây sau, nụ cười ông cứng lại.
“Nhưng phải g.i.ế.c lão già kia trước. Giết rồi, thằng nhóc không phải mặc cho chúng ta nắn sao?”
Lão Giang nghiến răng, tay đặt chặt trên chuôi Hắc Đao, sát khí bốc ra. Tôi vội kìm ông lại, khẽ nhắc:
“Nhẫn nhịn, việc lớn quan trọng hơn!”
Tiếng nói chuyện dần nhỏ, biến thành thì thầm, tôi cũng thôi không nghe ngóng nữa mà quay sang xem mật thất.
Bên trong chỉ có một chiếc giường gỗ mục, chắc để người làng lánh nạn khi gặp biến cố.
Trên giường có một chồng sách cũ. Tôi lật xem, bỗng reo lên gọi lão Giang – đó là gia phả của Trấn Sấm!
Thổi bụi đi, chúng tôi thấy rõ tổ tiên đời thứ nhất chính là Ôn Thao.
“Tiên tổ Ôn Thao, thống lĩnh mười vạn quân đào mộ, cứu xã tắc khỏi cảnh nước lửa, được ban họ Lý, cưỡi xe thiên tử, phong vương.”
Từ đó hậu duệ Ôn Thao đều mang họ Lý.
Lão Giang nhìn kỹ, lẩm bẩm:
“Lạ thật. Nếu Ôn Thao bị hoàng đế hãm hại, thì sao con cháu vẫn mang họ Lý?”
Tôi giải thích:
“Một là để giấu thân phận, tránh tai mắt bên ngoài. Hai là để đời đời khắc ghi chữ Lý, không quên mối thù không đội trời chung.”
Trong gia phả, tôi còn thấy tên cha mình – thuộc đời chữ Thất, tên là Lý Thất Mệnh. Tôi thuộc đời chữ Kinh.
Ngoài quyển gia phả này, chẳng có gì giá trị nữa. Cả hai bèn quay lại vách tường, lắng tai nghe, thấy hai bà lão cũng đang định rời đi.
Trước khi rời đi họ nói: “Ngày mai chúng ta sẽ theo kế hoạch ban đầu! Trước g.i.ế.c lão kia, sau bắt đứa nhỏ.”
Nghe thấy từ “lão kia”, gương mặt Lão Giang vốn hơi khởi sắc lại đen sì. Tôi biết, có lẽ mấy bà mù ấy sắp gặp xui rồi……